Đề Xuất 6/2023 # Đọc Truyện Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử # Top 13 Like | Duhoceden.com

Đề Xuất 6/2023 # Đọc Truyện Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử # Top 13 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Đọc Truyện Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử mới nhất trên website Duhoceden.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Lại nói Vân Hoan vẫn luôn biết Trường Bình kén ăn, trước đây hắn cũng từng nói qua hắn không ăn mộc nhĩ, gan heo, cá, rau hẹ, ớt xanh, thậm chí táo đỏ hắn cũng không dính nửa miếng. Lâu ngày Vân Hoan mới biết được hắn không phải chỉ có kén ăn, nếu lúc bưng đồ ăn lên, muôi xới cơm không vừa ý hắn cũng sẽ nhíu mày.

Khi đó Vân Hoan cũng không biết mấy trăm năm sau trên thế giới lưu truyền một danh từ kêu ‘chòm Xử Nữ’, nếu nàng biết chỉ sợ sẽ phán định Trường Bình bị ‘bệnh xử nữ’ vô cùng nặng.

Phu quân nguyên bản cao cao tại thượng, ở chung lâu có chút tật xấu liền lộ ra.

Ví dụ như, nam nhân hoàn mĩ này không thể chấp nhận được trên áo trắng của mình có vết bẩn dù chỉ là chút xíu. Nếu dính vào, hắn sẽ cả ngày không được tự nhiên, có lẽ người ngoài không nhìn thấy, nhưng là Vân Hoan nhìn ra được – mặc dù hắn biểu hiện vững như Thái Sơn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn sẽ liếc về phía vết bẩn, còn thủy chung cau mày.

Lại ví dụ như, hắn thích viết chữ mẫu, nếu viết được hài lòng còn có thể dán lên trưng bày, có đôi khi viết mấy canh giờ, mắt thấy cũng sắp hoàn thành nhưng nét bút cuối cùng không được như ý hắn liền xét nát, rồi sau đó sẽ không cao hứng ngồi trong thư phòng, hỏi hắn hắn sẽ nghiêm túc nói cho ngươi, “Không hoàn mỹ lấy ra để làm gì.”

Rất nhiều thứ Vân Hoan đều bị tính tình này của hắn chọc tức đến giậm chân, nhưng khi lấy lại được tinh thần lại cảm thấy hoàn mỹ như hắn ngẫu nhiên có một hai tiểu tỳ khí như vậy thật đáng yêu. Thỉnh thoảng hai người giao xong lương thực nộp xong thuế (xxoo) tâm sự, Vân Hoan lấy chuyện này ra giễu cợt hắn, hắn chỉ dùng râu mới mọc ra cọ cọ vào cổ nàng, chọc nàng cười ha ha không ngừng.

Nhưng sau đó Trường Bình tiếp tục ăn kiêng, tiếp tục thích sạch sẽ, tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ của bản thân.

Thẳng đến khi nữ nhi đầu tiên của bọn họ ra đời, Trường Bình ôm nữ nhi yên lặng chìm trong niềm vui sướng của người mới làm phụ thân, Trưởng nữ của hắn liền cho hắn phần quà tặng đầu tiên: một dòng nước tiểu đồng tử nóng hầm hập thẳng tắp từ trường bào của hắn chảy xuống dưới, rồi sau đó là phụt một tiếng, trường bào của hắn rốt cuộc hi sinh… một mảng màu vàng.

Vân Hoan choáng váng cho rằng hắn sẽ tức giận giao đứa nhỏ cho nhũ mẫu, ai biết hắn lại mặt đầy ý cười hôn hôn gương mặt nữ nhi, đầy đắc ý nói với Vân Hoan: “Nàng xem, nữ nhi của chúng ta giỏi chưa này, vừa sinh ra đã cho ra đại lễ vạn lượng hoàng kim! Sau này chúng ta sợ là muốn phát tài rồi!”

“….” Hình ảnh rất đẹp, Vân Hoan không dám nhìn.

Sau khi nữ nhi được sinh ra, đặt tên là gì vẫn luôn là một vấn đề đau đầu đối mọi người. Gọi nàng là “Nữu Nữu’ vào ngày nữ nhi được một trăm ngày, Trường Bình rốt cuộc nhịn không được nói: “Đại danh có thể không định nhưng ít nhất cũng phải có cái nhũ danh chứ?”

Vân Hoan còn đang buồn bực sao đột nhiên Trường Bình lại sốt ruột chuyện này, sau này là Triệu Du Hoán nhắc nhở nàng, “Sáng nay Trường Bình mang theo nữ nhi ra ngoài khoe, đang nói ‘Nữu Nữu nhà ta thiên sinh lệ chất’ thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con chó, chủ nhân của con chó này gọi con chó, “Nữu Nữu, Nữu Nữu’, Trường Bình mặt đều tái.”

Vân Hoan nghe xong -_- một trận, lại nghĩ đến chứng kiêng ăn của Trường Bình, lập tức cười nói: “Nữ nhi chúng ta sắc mặt hồng nhuận lại sáng bóng, ta lại nấu ăn ngon, không bằng gọi nàng là Hồng Tảo (táo đỏ) đi!”

“Hồng Tảo à…” Trường Bình chần chờ một lát, lập tức cười nói, “Được, vậy gọi Hồng Tảo!”

“….” Trường Bình quá mức dứt khoát, Vân Hoan cũng có chút không tin, “Cứ như vậy định rồi?”

“Cứ định như vậy!” Trường Bình xoa xoa đầu Vân Hoan, “Nàng sinh nữ nhi vất vả như vậy, oa nhi lại theo họ của ta, đại danh cũng thôi, nếu ngay cả nhũ danh nàng cũng không được làm chủ, không phải là thiệt thòi cho nàng hay sao.”

“….” Lời này cũng không biết là muốn để Vân Hoan cảm động, hay là dở khóc dở cười.

Đợi đến khi nữ nhi lại lớn hơn chút, có thể ăn uống, Trường Bình luôn tự tay đút cho con.

Một ngày nọ, Vân Hoan ngồi ở một bên nạp đế giày cho Hồng Tảo, Trường Bình cầm đồ ăn dỗ con, “Hồng Tảo ngoan, ăn gan heo nào, ăn tốt cho thân thể.”

“Không, phụ thân không thích ăn cá này, Hồng Tảo cũng không ăn!” Tiểu Hồng Tảo cũng có nguyên tắc xử sự của bản thân.

“Vậy…. Ăn miếng mộc nhĩ này!”

“Không, không phải là phụ thân cũng không thích ăn mộc nhĩ sao!” Tiểu Hồng Tảo chu miệng.

“Vậy ăn cá? Con cá này là mẫu thân tự tay làm, ăn ngon lắm!” Trường Bình không ngừng nỗ lực.

“Không! Phụ thân cũng không thích ăn cá!” Tiểu Hồng Tảo nghiêng đầu qua một bên.

Trường Bình vẻ mặt ảo não ngồi ở một bên, rốt cục đưa ra đòn sát thủ, “Vậy phụ thân ăn một miếng, Hồng Tảo cũng ăn một miếng, được không!”

“Được!” Tiểu Hồng Tảo thoải mái cười to, ôm Trường Bình mạnh mẽ hôn chụt cái.

Vân Hoan dừng châm tuyến, nhìn Trường Bình cau mày nỗ lực nuốt xuống đồ ăn mà hắn không thích ăn, lại nhìn Hồng Tảo đang liên tục vỗ tay cười đến run rẩy cả người, đột nhiên có chút ai oán nghĩ: “Hồng Tảo này sẽ không phải là ông trời đặc phái xuống chuyên sửa trị tật soi mói của Trường Bình đấy chứ?

Làm sao bây giờ, nàng đột nhiên lại có chút ghen tị với nữ nhi của chính mình này….

Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng

Nắng ấm hiếm hoi của mùa đông chiếu vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ, người đàn ông trên giường không kiên nhẫn xoay người lẩm bẩm, kéo chăn lên che lấy khuôn mặt bị nắng chiếu vào, bàn tay lại theo thói quen vươn về phía bên cạnh sờ soạng, nhưng đáp lại hắn chỉ là chiếc giường ngủ sớm đã lạnh như băng, người đàn ông lần này giật mình tỉnh hẳn, ôm lấy chiếc gối đã không còn nhiệt độ vùi đầu xuống lưu luyến mùi hương còn sót lại.

Thở dài, hắn cầm lấy quần áo vương tán loạn dưới giường đi vào phòng tắm rửa, bước ra trên người đã mặc bộ thể thao màu trắng khá thoải mái, bên khóe miệng vẫn còn mang theo nét cười nhàn nhạt.

Hắn xoay người đi vào hành lang, tiến đến trước cửa một gian phòng rồi dừng lại, dè dặt mở cửa nhẹ chân bước vào, đứng bên chiếc giường nhỏ, qua vài phút lẳng lặng ngắm nhìn bóng dáng nho nhỏ trên giường, sau đó mới ghé vào khuôn mặt nhỏ bé non nớt tặng một cái hôn, dịu dàng lên tiếng: ” Bảo bối Tiểu Dực, dậy nào.”

“Ứm…” Trên giường thân thể nhỏ bé khẽ ưm một tiếng, xoay người, nhưng không có ý định thức dậy.

“Tỉnh rồi sao lại không chịu dậy, bảo bối Tiểu Dực Thần Thần sẽ không đợi con nữa đâu…”

Người đàn ông rất kiên nhẫn dụ dỗ, khóe miệng nhếch lên ý cười giảo hoạt, không cần mấy giây giữa, tên tiểu tử trên giường này tuyệt đối sẽ tự mình ngoan ngoãn thức dậy.

Quả nhiên là, chưa đầy một phút, cậu bé trên giường lập tức mở mắt, một bên gạt tấm chăn, một bên hỏi người đàn ông bên cạnh đang nén nụ cười:

“A, thật vậy sao, Thần Thần đang đợi con sao? Nha, ba thật xấu, rõ ràng không gọi con dậy, lần này thảm rồi – -“

Cậu nhóc vừa luống cuống tay chân muốn tự mình mặc quần áo, lại vừa tỏ vẻ oán trách. Thấy bộ dáng kia Thẩm Hạo Ngôn rốt cục buột miệng cười to, lại lập tức nhận được một ánh mắt hờn dỗi “Ba thật sự rất xấu, còn cười người ta, muộn mất rồi đây này – – “

Cậu nhóc cài cài nút áo, cài mãi không được đành chịu thất bại, Thẩm Hạo Ngôn đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ bé giúp cậu đóng lại, thong thả nói: “Tiểu Dực bảo bối, hôm nay là ngày nghỉ, con quên rồi sao.”

“A, đúng vậy. Sao con lại quên mất nhỉ, nhưng mà hôm nay vì sao mẹ lại không tới gọi con – -” cậu nhóc chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói, bình thường vào ngày nghỉ đều là mẹ dùng nụ hôn âu yếm gọi cậu vậy. Sau đó ba cũng tới, lại sau đó cả nhà bọn họ liền lái xe đi chơi, cậu mỗi lần đều rất vui vẻ, rất mong chờ đến ngày nghỉ.

“Mẹ hôm nay phải tăng ca”

Hỏi đến bà xã, hắn cũng đành chịu, hắn cũng rất không muốn cô đi làm, không muốn cô ngày nghỉ còn phải ở lại công ty làm thêm giờ, bỏ rơi hai cha con bọn họ, mỗi ngày tỉnh lại, muốn ôm cô thì chỉ thấy bên kia giường đã không còn hơi ấm, Thẩm Hạo Ngôn tâm tình tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa nhưng mà hắn lại không thể ngăn cô được.

“Ngày nào cũng thế, mẹ có thể không cần phải khổ cực như vậy nữa hay không – -” cậu nhóc bày ra một khuôn mặt đau khổ, ánh mắt thì lườm nguýt với Thẩm Hạo Ngôn, lấy giọng điệu của tiểu đại nhân nói:

“Ba, có phải ba không kiếm đủ tiền phải không,cho nên mẹ mới chịu khổ cực như vậy phải đi làm thêm giờ!” ( Sa: nhóc con sao lại đả kích ba con như vậy)

Nghe cậu nhóc kia chất vấn, Thẩm Hạo Ngôn bật cười, tỏ vẻ oan uổng nói: ” cục cưng Tiểu Dực, không phải là ba kiếm không đủ tiền, ba kiếm được rất nhiều tiền, cũng đủ nuôi con và mẹ đến mấy đời, chỉ là mẹ con không chịu, mẹ nhất định muốn phải tay làm hàm nhai.”

Tiểu tử nghe câu hiểu câu không, quay đầu nghi hoặc hỏi:

“Ba, cái gì là ‘ tay làm hàm nhai ‘ ạ, có phải mẹ thích ăn cái gì gọi là ‘ nỗ lực ‘ hay không, cho nên mẹ muốn tự mình kiếm tiền mua ạ – -“

Một câu nói của cậu nhóc, khiến cho Thẩm Hạo Ngôn dở khóc dở cười, chỉ có thể ôm con trai nói:

“Đúng vậy, mẹ con rất tham ăn, nhưng mà ăn cái đó không tốt, Tiểu Dực bảo bối, con nói xem phải làm sao bây giờ đây – -” người đánh cá giảo hoạt bắt đầu tung mồi.

“Ừmh? Để con nghĩ nha, ăn cái kia không tốt, vậy con phải nói cho mẹ đừng ăn cái đó nữa, ở nhà chơi với con, com đem bánh pút-đing chia cho mẹ một miếng, bánh pút-đing Dora ăn rất ngon – -” cậu nhóc rất nghiêm túc suy nghĩ, bộ dạng cau mày kia khiến cho Thẩm Hạo Ngôn như nhìn thấy bóng dáng của mình khi còn bé nén đau thương từ bỏ những thứ mình yêu thích.

“Được, chuyện này liền giao cho Tiểu Dực giải quyết, đi chúng ta đi xuống lầu, Thần Thần có lẽ chờ đã lâu rồi”

“A, tại sao con lại quên mất Thần Thần đang đợi con nhỉ, hu hu hu -” cậu nhóc lại là một hồi thét chói tai. Mỉm cười ôm lấy con trai, Thẩm Hạo Ngôn tâm tình sung sướng đi xuống lầu.

Cuộc sống như vậy cũng không tệ, một ngôi nhà, bà xã, con trai, con trai tinh nghịch lại thông minh, có đôi khi còn bày ra dáng vẻ khí thế của một vị tiểu đại nhân, khiến hắn phải chống mắt lên mà nhìn. Duy nhất có chút không thoải mái là, nếu như bà xã cùng ở bên cạnh hắn lâu lâu một chút thì thật là tốt, hắn cũng không muốn mỗi ngày phải đối mặt với chiếc giường lạnh như băng chỉ biết âm thầm nén đau thương, hại hắn muốn ôm thân thể mềm mại của bà xã ngủ nướng thêm một chút cũng không được, đơn giản là vì cô đã nói rằng:

“Phụ nữ thời đại mới không thể quá phụ thuộc vào đàn ông.”Thế cho nên, cô cố ý đi ra ngoài làm việc, còn nhất định không chịu tới công ty mà hắn bố trí cho cô, cô nói không muốn dựa vào quan hệ, tình nguyện tự mình đi đấu tranh anh dũng, đi làm phụ nữ thời đại mới! Mà hắn chỉ có thể ngồi nhà ôm con trai an ủi lẫn nhau. ( Sa: tội nghiệp anh)

Thế nhưng nói cho cùng, con trai thật đúng là tâm can bảo bối nhà bọn họ, đơn giản là vì chỉ cần tên tiểu tử này hé ra cái miệng nhỏ nhắn như mật đường, bà xã nhà hắn lập tức xoay vòng vòng quanh nhóc ta, hỏi làm sao mà hắn đối với tiểu quỷ kia vừa đố kỵ lại vừa hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó lại không thể không nịnh nọt theo ý tứ của nhóc, không có biện pháp, ai bảo bản thân hắn không có mị lực như con trai để bà xã yêu thương đây. Hắn đối với tiểu tử kia oán hận cũng có nguyên nhân của nó, năm đó là ai khiến cho vợ yêu của hắn nằm trên bàn đỡ đau đớn suốt một ngày, Thẩm Hạo Ngôn ở bên cạnh vô cùng hối hận, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn thống khổ mà hắn cái gì cũng không thẻ giúp được, lúc đó hắn cảm thấy chán ghét cái tên nhóc con không chịu chui ra chỉ thích hành hạ giày vò vợ yêu của hắn. Nhưng là về sau bà xã đại nhân luôn đem sự chú ý đặt ở trên người con trai hắn, lạnh nhạt hắn một cách nghiêm trọng, hắn mới lại đến gần tên tiểu tử kia, sau này khi bản thân mình cũng rất yêu thích tên nhóc bé bỏng mềm mại, dứt khoát hèn hạ dùng đến kế sách phụ tử liên hợp, đánh hạ người phụ nữ của bọn họ.

Ăn bữa sáng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn con trai vui vẻ, Thẩm Hạo Ngôn cảm thấy hạnh phúc vô bờ, chỉ là, bên cạnh bọn họ nếu như có thêm người phụ nữ đáng yêu kia, vậy thì còn tốt hơn nữa, mỗi buổi sáng thức dậy cùng nhau dùng cơm, nhìn về phía con trai đối diện, ăn ý loại ngưng mắt nhìn, tất cả liền giao cho hắn kéo, hi vọng ngày mai sáng sớm, hắn có thể yên ổn ôm người phụ nữ của hắn ở trên giường, hắn tin tưởng tiểu từ kia nhất định có năng lực kia, lúc trước hắn đúng là đã từng lĩnh giáo qua.

Hắn đang mong đợi ngày mai nắng lên, sẽ được thấy người phụ nữ yêu thương trong ngôi nhà của mình.

HẾT

Truyện đánh dấu

Đọc Truyện 12 Chòm Sao Hoàng Gia_ Cuộc Sống Của Sát Thủ.

Chương trước Chương tiếp

   Ta ghi rõ cái tên cho các chế biết, không lại… hì hì

   Nữ hoàng đứng dậy hồ hởi: Ta đến lâu đài, phải thông báo tin mừng cho Ket, công tước của ta, ông sẽ nói sao… Hà hà.

  Nói rồi Người cùng quản gia rời khỏi, các sao vội chạy lại đỡ cô Gin xuống.   Ma Kết lo lắng: Cô sao vậy, trẹo chân rồi, người đâu, gọi đội y tế lại đây mau. Bạch dương xem xét: Đưa cô lại ghế ngồi. Thầy Tony bế bổng cô lên, đặt xuống ghế, liến đó đội y tế đã đến… Bác sĩ: Chỉ là trẹo chân, vài ngày là có thể đi lại được, không cần quá lo lắng. Tiểu thư cũng nên kiểm tra lại ngựa của mình. Ma Kết xua tay: Được rồi được rồi. Ngựa của ta ta tự quản, k phiền đến ông!! ” Cô à, cô nghỉ ngơi vài ngày nha cô, rồi chúng e sẽ đưa cô đi gặp một người!!” Thần Nông tươi cười nói. “Ế, gặp ai vậy, giờ cô chỉ muốn nghỉ thôi à! Đi về được chưa mấy đứa.” Cô ngơ ngác. Bảo bình niềm nở: ” Vậy được, nhờ thầy đưa cô về, chúng e ở lại chơi một chút.” “Hắn đưa cô về, không không không cô tự về còn hơn. Hixx” “Cô sợ gì vậy cô Gin, tôi rất đáng tin cậy đó!! Mấy đứa cứ để thầy lo.” Thầy Tony dở điệu cười của quỷ… ” Đi đi cô, nhanh về nghỉ ngơi, gặp lại cô sau, bye bye….. Hehe” ” Không mà, huhu…” Chưa kịp nói hết lời cô Gin đã bị thầy Tony ôm đi trong sự thích thú của mấy tên sát thủ… Đợi cô Gin đi khuất, các sao quay lại bàn tiếp việc đại sự!! “Nữ hoàng đi ròii, xem ra bà ta vui lắm, có công tước quyền lực của nữ hoàng càng tăng… Nhưng không sao, cô Gin được nhận lại cha là vui rồi.” Kim Ngưu vừa nhìn vào bãi cỏ xanh vừa nói.   ”Có phải không khi anh nghĩ rằng sự việc này không hề đơn giản như vậy. Bởi vì…” Cự Giải trầm ngâm.   Thiên Bình nói tiếp: ” Tuyệt đối cô Gin không dễ dàng nhận cha như vậy, trong lòng cô vẫn có một nỗi hận tương đối sâu sắc.”   ” Mà ika, không có sao, lúc đó rồi tính, vài ngày nữa ta sẽ đưa cô đi gặp ông ta. Giờ thì ai sẽ đua thi với e nào. HAHA.”   Thiên Bình cười khẩy: ” Ngươi sẽ thua chắc chắn, không phải bàn.”  ” Hả, ngươi muốn chọc tức ta à tên kia…  Người đâu, dắt ngựa.”   Sau khi trang bị kĩ càng, Thiên Bình và Bảo Bình nhảy lên ngựa, một cuộc chiến nảy lửa sắp xảy ra…. ” Tránh ra không chúng nó kéo mình theo bây giờ.” Mắt Sư Tử dật dật lùi xuồng. ( Mí sao nhà mình không cần trang bị cũng chả sợ chớt ấy. Đẳng cấp sát thủ.)    ” CHUẨN BỊ…….. START.” Tiếng súng vang lên, hai bên thúc ngựa lao như bay. Không ai chịu nhường bước, rất tập trung đua ngựa.  ” Theo ngươi thì công tước Ket sẽ nói gì đây? Xin lỗi? Hay cho qua? Hay sẽ ném cho cô Gin một cục tiền.” Bảo Bình vừa tập trung vào đường đua vừa cười hỏi người vẫn ép sát bên cạnh.  ” Ngươi nên tập trung vào đường đua, không nên hỏi nhiều, ta đi trước.” Vừa nói đến đây, đúng lúc đường cua, Thiên Bình thúc ngựa một cái, cơ hồ đã chạy hơn Bảo Bình hơn 1 sải tay.   Bảo Bình nắm chặt dây cương: Dám bỏ ta, không dễ vậy đâu. Nói rồi cả hai lại bắt đầu cuộc chiến nảy lửa.   Thế… Ở chỗ 10 sao kia đang chờ đợi 2 chế kia về ăn uống bàn tán sôi nổi.   Và… Bầu không khí cực kì nặng nề trong xe của thầy Tony… hí hí.   Cô Gin ngơ ngác không biết nói gì. ” Hôm nay tôi đã cứu cô” Thầy Tony không kiên nhẫn được nữa… ( Muốn người ta trả ơn chớ giề…~~~)    ” Ế, uhmm, chuyện hôm nay thực sự cảm ơn anh nhiều lắm.”   ” Không có thành ý!! Cô chỉ định cảm ơn không như vậy?”  ” Cô nên thể hiện bằng hành động chân thành, không phải chúng ta có bài giáo dục học sinh như vậy sao, người đọc sách như cô lại không hiểu rõ.”  ( Thế, ý anh sói là sao đây nè.)  ” Phải rồi, vậy được, tôi sẽ mời a ăn một bữa, đắt bao nhiêu cũng được. Nhưng mà chắc a chỉ nên ăn những món ăn bình dân thôi, a ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị mà nhỉ.” ( Vâng, chị thỏ đã sai ý anh sói.)   ” Tôi không cần ăn.”   ” Vậy anh muốn sao đây, đưa ra ý kiến của anh, tôi sẽ chấp nhận nếu không quá đáng.” Cô Gin quả quyết.  ” Được, điều này là cô nói, tôi chỉ có ba điều kiện để cô trả ơn. Chấp nhận?”  ” Ba điều kiện!!! không phải quá nhiều sao.” Cô Gin nao lòng.  ” Không có quá đáng, chẳng phải cô muốn trả ơn tôi sao? ” ( Không hề, đây là anh sói nói.)  ” Vậy được, chỉ cần không quá đáng, Gin tôi đây sẽ thực hiện, thế nó là gì.”   ” Bây giờ thì tôi không nghĩ ra, nhưng rồi sẽ ra thôi. Cô từ từ đợi” ( Cười)  ” Vậy được” ( Nói thế thôi chứ thím đang khóc trong đau khổ: Tên này đùa mình à, nghĩ ra dùm đi, hixx, số mình đúng là khổ mà.) ” Ấy ấy, qua khu phố nhà tôi rồi.”   Kì thực thì thầy sói có biết đường đâu, đi bừa hà, may mà cũng trúng đó chớ… Lùi xe lại, thầy cho xe vô khu phố nhà cô, dừng trước cửa nhà.   ” Hôm nay thực sự cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn anh đã giúp tôi còn đưa tôi về.” Cô cúi đầu chuẩn bị mở cửa xe.  ” Cô không mời tôi vào nhà?”   Cô Gin ngạc nhiên: Tại sao?  ( Ngơ thế, để…)    Thầy Tony tối sầm mặt: Tôi là ân nhân của cô, một chút phép lịch sự cũng không biết sao?   ” ah, vậy được, mời ngài chủ tịch vào nhà của tôi nhưng nhà của tôi thực sự rất bé.” Cô Gin bước xuống xe, loạng choạng. Thầy Tony đã nhanh chân đỡ lấy, dìu vào nhà. Bám vào cánh tay thầy, cô hơi đỏ mặt: Ah, cảm ơn a.   Vào đến nhà, thực sự nhỏ nha, nhưng thôi, sắp chuyển nhà rồi. CƠ mờ thực sự dễ xương í. Ổng vui vẻ và rất chi tự rưng ngồi xuống ghế sofa. ( cứ như là nhà lão bà của ông ý)   ” Ây, cô nên cẩn thận hơn vì chân bị đau đó.” Thầy dí sát vào người cô.  Cái sofa đã bé tin hin í mà hắn còn dồn cô vào sát mép nữa chứ. ( Mưu tính gì vại ông~~~)    Nhận ra tư thế này hơi ám muội nha: Ah, a.. a.. bỏ tôi ra.   ” Chắc chắn?”  ” Gật” Này thì bỏ, thầy vừa bỏ ra, cô suýt nữa thì ngã, vội vàng bám vào cổ thầy. Sói cũng thuận tay ôm lấy eo thỏ. Áp sát áp sát tí đi~~~  ” Hừm, ,phụ nữ muốn nhào vào lòng tôi không ít, nhưng nhiệt tình như cô thì thật là…”   Cô Gin đỏ mặt: Ai nói  vậy, tôi làm sao, chỉ là suýt ngã nên nhờ a giúp đỡ một chút…  ” Vậy thì cô chắc chắn phải trả công tôi thật tốt, nhỉ.” Nói rồi cúi xuống ( AA, định làm gì, làm gì????!!!!) ( Hôn đó má) Cô Gin né mặt đi. Bờ môi thầy rơi vào tai cô, tiện thể ổng hé răng, đớp luôn ( đớp nhẹ mà, theo ta thấy thì là gặm, ừ ừ gặm.)    ” Anh, anh anh, …” Kêu như muỗi, cô đẩy lồng ngực sói ra. ( Đẩy nhẹ, chưa thoát được.)    Hơi bất mãn một chút, nhưng không có sao, thầy Tony cũng rời mặt đi, ôm chặt cô vào người: Sao cô lại sợ, hahaa, tôi làm gì cô đâu. Bây giờ tôi có chút việc, sẽ tiếp tục với cô sau… Nha”  Nói rồi chạm nhẹ ngón chỏ vào chiếc mũi nhỏ của cô. Buông cô ra và đi ra cửa: Giữ gìn sức khỏe!! ( Tiếp tục làm gì vậy thầy iu)   Cô Gin ngơ ngác ngây ngốc tại chỗ ( kiểu này phải nghĩ nhiều) ( Xin thứ lỗi, ta hơi sa ngôn tình, nhưng đây k phải ngôn tình nha mấy chế iu)    Công tước Ket đứng bật dậy, run run: thật vậy ư, thưa Nữ hoàng, thật vậy ư? Tôi có thể, có thể gặp lại đứa con gái bé bỏng của mình? Ân huệ này, tôi sẽ không bao giờ quên.    Xem ra trong lời nói của vị công tước này 10 phần thì 9 phần là xúc động, còn lại là vui mừng khôn xiết.  ” Công tước của ta, lời hứa năm xưa, ta đã thực hiện. Bây giờ hãy phấn chấn lên, chuẩn bị gặp con gái ông. Và còn quay lại cung điện với ta nữa chứ. Phải không. Hà hà.” Phải, là an ủi, là khuyên nhủ nhưng cũng là toan tính trong lời nói của Boss.    Tất cả trong lòng công tước giờ là niềm vui, niềm hạnh phúc, không lời nào có thể diễn tả hết được. Khi nữ hoàng rời đi, lẳng lặng, công tước đi vào phòng, cầm bức ảnh lên: Ta xin lỗi, Gin à, ta xin lỗi con rất nhiều!!! Những giọt nước mắt rơi xuống: Con sẽ tha lỗi cho người cha tệ bạc này, phải không con. 

____________________________________________________________________________________                                                                                                                                                                Thân                                                                                                                                     Tsubomi Kido                   ( 

Chương trước

Đọc Truyện (12 Chòm Sao) (Bl) Cuộc Sống Của Bọn Nam Sinh Zodiac.

1. Bạch Dương.Tuổi: 16.Chiều cao: 1m73Tính tình: Quậy, hòa đồng, lâu lâu điên một lần rồi thôi.Bạn thân: Sư Tử.Kẻ thù: Thiên Bình.Điểm thể lực: 87/100Loại: Uke. (Thụ)Ngoại hình: Ở dưới.

2. Kim Ngưu.Tuổi:16Chiểu cao: 1m84. (Ngưu nhà ta đã lùn thì lùn tịt còn cao thì cao cho lắm vào…)Tính tình: Còn ngây thơ, vô tư, hay cười, ăn ăn ăn ăn ăn…..Bạn thân: Thiên Yết (hai ngườinày kết nghĩa anh em lun rùi) Nhân Mã và Song Tử.Kẻ thù: đứa nào đụng vào đồ ăn của ảnh.Điểm thể lực: 1000/100Loại: Seme (Công)Ngoại hình: Ở dưới (Anh ấy có thân hình vãm vỡ hơn nhiều ạ. Nhìn người vậy mà còn ngây thơ lắm.)

3. Song Tử.Tuổi: 16Chiều cao: 1m78Tính tình: Anh chàng Song Tử nhà ta khá là đào hoa và có nhiều người theo đuổi đấy.Bạn thân: Kim Ngưu và Thiên Yết.Kẻ thù: Người nào đẹp hơn ảnh?Điểm thể lực: 84/100 (anh ấy rất yếu)Loại: Seme. (Công)Ngoại hình: ở dưới. (Một soái ca đích thực.)

4. Cự Giải.Tuổi: 16.Chiều cao: 1m76.Tính tình: Ôn nhu, hiền, dễ sai bảo, nấu ăn ngon, làm gì cũng được, rất dễ bị đỏ mặt.Bạn thân: Song Ngư.Kẻ thù: Thiên Yết.Điểm thể lực: 80/100Loại: Uke (Thụ)Ngoại hình: Ở dưới.

5. Sư Tử.Tuổi:16Chiều cao: 1m78Tính tình: Quậy, luôn bày trò khiến người ta phảu tức điên. Lâu lâu có đi cua gái nhưng đa số là thất bại do bệnh ATSM của ảnh.Bạn thân: Bạch Dương và Nhân Mã.Kẻ thù: Xử Nữ.Điểm thể lực: 96/100Loại: Uke (Thụ)Ngoại hình: Ở dưới.

6. Xử Nữ.Tuổi:16Chiều cao: 1m78Tính tình: Nghiêm cmn khắc. Hội trưởng hội học sinh + anh ấy là Tsundere.Bạn thân: Ma Kết.Kẻ thù: Sư Tử.Điểm thể lực: 90/100Loại: Seme (Công)Ngoại hình: Ở dưới.

7. Thiên Bình.Tuổi: 16Chiều cao: 1m75Tính tình: Điệu, thích chụp hình, rất hòa đồng với bọn con gái và dương như anh ấy chỉ thích con trai. (=v=)Bạn thân: Song Tử.Kẻ thù: Bạch Dương.Điểm thể lực: 87/100Loại: Uke (Thụ)Ngoại hình: Ở dưới.

8. Thiên Yết.Tuổi:16Chiều cao: 1m86Tính tình: Nóng lạnh bất cmn thường.Bạn thân: Kim Ngưu (Kết nghĩa anh em) và Song Tử.Kẻ thù: Tất cả các sao còn lại.Điểm thể lực: 100/100Loại: Uke (Thụ)/Seme (Công) (mị chả rõ)Ngoại hình: ở dưới.

9. Nhân Mã.Tuổi:16Chiều cao: 1m7Tính tình: vui tươi, lạ quan, yêu đời đôi lúc lạ lùng,…Bạn thân: Song Ngư, Kim NgưuKẻ thù: Ma Kết.Điểm thể lực: 87/100Loại: Uke (Thụ)Ngoại hình: Ở dưới.

10. Ma Kết.Tuổi: 16Chiều cao: 1m85Tính tình: Cũng hắc ám một tí nhứng thích ra ánh sáng hơn và thích thư viện.Bạn thân: Xử Nữ.Kẻ thù:???Điểm thể lực: 98/100Loại: Seme (Công)Ngoại hình: ở dưới

11. Bảo Bình.Tuổi: 16Chiều cao: 1m79Tính tình: Méo có bình thường các bạn ạ, điên điên khùng khùng đến nỗi tự thí nghiệm lên bản thân rồi còn bị Thiên Bình với Xử Nữ nhốt vào nhà điên.Bạn thân: Song Ngư.Kẻ thù: Xử Nữ.Điểm thể lực: 92/100Loại: Seme (Công)Ngoại hình: ở dưới.

12. Song Ngư.Tuổi:16Chiều cao: 1m75Tính tình: bình với chả thường, anh ấy vẫn còn là con nít lắm.Bạn thân: Cự Giải, Nhân MãKẻ thù: Bảo Bình.Điểm thể lực: 90/100Loại: Uke ( thụ)Ngoại hình: ở dưới

Bạn đang đọc nội dung bài viết Đọc Truyện Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử trên website Duhoceden.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!