Cập nhật nội dung chi tiết về Đọc Truyện Lớp Học Sát Thủ mới nhất trên website Duhoceden.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Tuỳ vào từng hoàn cảnh và những điều kiện trời cho, mỗi đất nước đều có một “bảo vật độc tôn” của riêng mình. Ví như, có nước chứa một lượng lớn tài nguyên khoáng sản với giá trị ngàn vàng; có nước được ban cho điều kiện tự nhiên phù hợp để phát triển nông-lâm-thuỷ sản; lại ví như có nước chiếm được vị trí thuận lợi để mở rộng các ngành giao thông hàng hải; có nước từ thuở khai thiên đã hình thành hàng ngàn danh lam thắng cảnh phục vụ du lịch trong và ngoài nước….v.v…. Nói chung, dựa trên những chính sách mà chính phủ đề ra, quốc gia đó có thể giàu hay không giàu, mạnh hay không mạnh đều dựa vào khả năng của con người cả, có chăng thì chắc nên nói là, thượng đế chỉ “thuận nước đẩy thuyền” cho nhân tài mà thôi, người ta khôn khéo thì việc phát triển đi lên cũng chỉ là một sớm một chiều.
Tuy nhiên, cái câu nói được truyền từ mấy đời hay mấy trăm nghìn đời của ông cha ta không phải không có đạo lý “ông trời không cho và không lấy đi của ai bất cứ cái gì”, bất kể là vô tình cho hay cố ý tặng, nếu được tạo hoá ban điều kiện như vậy chẳng lẽ không bị vợ tạo hoá ghen sao? Mà phụ nữ khi ghen đã đáng sợ, nói gì đến mẹ của mẹ của mẹ của mẹ của mẹ của mẹ….v.v….của phụ nữ khi ghen thì sẽ thế nào?! Chẳng phải sẽ nhào nhào nặn nặn mấy cái ý nghĩ làm càn, thổi phồng mấy cái tham vọng cho bay ngút trời thủng đất, lại uốn thêm một đống nếp nhăn trên não của lũ người ham chết sợ sống; thế là thành công tung ra xã hội loài người một đám đầu óc lắt léo vặn vẹo không kém mình là bao để phá hoại cuộc sống hoà bình của chúng sinh. Đặc biệt là những quốc gia sơ khai đã có một “gia sản” khổng lồ không dầu mỏ, khí đốt thì đá quý, vàng bạc, cơ man là tiền tài chói mắt thì hiển nhiên không thể thoát khỏi “mắt lửa tiên nữ” rồi, lại là lửa đặc biệt lớn nữa chứ. Thế nên, khỏi cần nói cũng quá rõ ràng còn gì, những đất nước này tất nhiên không tránh khỏi tệ nạn tranh cướp gia sản quốc gia; chính phủ đau đầu ngao ngán, thở dài rũ mắt, vỗ gối thâu đêm khó ngủ, mộng mị kéo dài liên miên, qua một ngày như sống hết một năm….chậc chậc…. Mà cũng phải nói thêm, lão hoàng đế dưới nhân gian còn được ba ngàn mĩ nữ giai nhân quấn lấy như đỉa, thì thượng đế gia gia thiên giới kia chẳng lẽ lại không được ba vạn giai nhân mĩ nữ hút cho cạn máu chắc? Thế thì lại chẳng phải đau đầu cho mấy ông chính phủ kia thêm sao, khổ lại thêm khổ, sầu lại thêm sầu, mà còn là nhân lên ba vạn nữa mới đáng sợ chứ……
AAAAAA……Thiên Lôi, ngài sao lại đánh chúng tôi lại đánh ta….đánh ta…..
[Bạch Tử, ngươi tốt nhất nên lo cho chuyện của ngươi đi, thiên giới không phải nơi ngươi nên chõ mũi đâu!]
Hừ hừ….tóm lại, rút ngắn ra thì chính là, một đám người náo loạn hạ giới “được” xổng chuồng, quấy nhiễu cuộc sống chúng sinh, gây đau đầu Tổ Quốc, chấm hết!
Ở đây Bạch Tử ta không nói nhiều về các nước khác, chỉ đặc biệt chú ý một nước nho nhỏ sở hữu một lượng khoáng sản khổng lồ số 1 thế giới tên gọi vàng, Gold! Phải….bạn không hề nhìn nhầm, đất nước nho nhỏ và chứa nhiều vàng, có quốc hiệu Gold chính là nơi khởi nguồn của câu chuyện này đây….
Gold, giống như tên gọi cùng giới thiệu ở trên, Bạch Tử cũng sẽ không giải thích thêm gì nhiều. Và thế nên, hẳn không có gì lạ khi quốc gia này trở thành đất nước đứng đầu trong các nước đứng đầu về kinh tế, chính trị, ngoại giao, ngay cả quân sự hay quốc phòng gì gì đó cũng được nâng lên tầm cao đè người ta nát bét, chung quy lại sẽ gói gọn trong 2 chữ “hoàn hảo”.
Tất nhiên, đấy cũng chỉ là vỏ bọc chói lọi bên ngoài, người khác nếu hơi chú ý một chút chắc chắn sẽ nhận ra điểm khác biệt cực lớn của Gold so với những nước khác: nhiệm kì chủ tịch nước ngắn đến đáng thương! Không phải do sợ người đứng đầu nổi lòng tham đi làm mấy hành động vô văn hoá như tham nhũng, tăng thuế hay kiểu kiểu lấy tiền chung sung của tư….v.v…., mà cái hay chính là, hoàn toàn ngược lại, mấy lão này tự ý xin nghỉ sớm, thà về làm thường dân kiếm tiền nuôi con còn hơn ngồi ở vị trí cao chót vót ấy!
Tại sao ư?
Đã leo lên vị trí chủ tịch ắt phải là kẻ tài ba hơn người, lại do chính nhân dân cùng hội đồng quản trị bỏ phiếu mở, cho nên không thể coi thường được mấy lão già thành tinh đó, tất nhiên thực lực có được là thật sự tồn tại. Có điều, người thì dù leo lên làm vua cũng vẫn là người bằng xương bằng thịt, chịu sao nổi mấy đòn trả thù của “tiên nữ” trên thiên giới? Ngày bước chân ra khỏi cổng sẽ phải nhích từng bước coi chừng bom nổ, đến phòng làm việc phải đề phòng các toà nhà đối diện có sát thủ cầm súng nhắm vào đầu mình, trưa ăn cơm phải cầm theo dụng cụ thử độc bản mới nhất chưa được tung ra, chiều đặt mông ngồi xuống đâu cũng phải ngó đi ngó lại tay vịn, tối xã giao cũng phải lén đổ hết rượu đi, ôm bụng đói bỏ chạy phút nào vui phút ấy, đêm về nhà phải tránh xa tất cả mọi người phạm vi gần 5m, hay nói thô tục như việc ân ái vợ chồng cũng phải bẹo má túm tóc xem kĩ có phải vợ mình không….v.v… Chậc chậc, quả thực khả năng sống đã cán mốc cực kì thảm thương, đến cả thượng đế còn chưa chắc đã chịu được, nói gì đến người phàm mắt thịt như mấy lão đó, đều là “hồ ly trẻ sống chưa đến 4 chục tuổi”, tất nhiên việc ngồi vững cái ghế kia làm được hai năm đã coi như thần thánh rồi. Mà kể như có quen đi chăng nữa, thì việc nhà mình suốt ngày được sát thủ đủ kiểu đến viếng, ảnh hưởng cả người thân trong gia đình, ai mà chịu nổi cơ chứ?!
Thế nên, sau khi khóc lóc van xin đề đơn khiếu nại đủ kiểu mà vẫn chưa được “nghỉ hưu”, chủ tịch của Gold nhiệm kì thứ 253 đã quyết chí vùng dậy đấu tranh cho con cháu đời sau, lập nên kỉ lục trong lịch sử nước nhà từ thời kì bắt đầu bước sang chủ nghĩa xã hội, là vị chủ tịch nước đầu tiên tự lực hoàn thành 5 năm nhiệm kì của mình (mặc dù tạ thế ngay sau đó)!!! À à….không phải khởi nghĩa nông dân công nhân hay vũ trang bãi công các kiểu đâu, lão hồ ly này rất biết nghĩ cho tương lai, thành lập nguyên một ngôi trường đào tạo sát thủ, bỏ một lượng lớn “tài nguyên khoáng sản” để thuê “giáo viên” dạy khoá đầu của trường….cũng tốn kém vất vả lắm đấy…. Sau đó thì khoá này nối tiếp khoá kia, hết 3 năm, giỏi quá thì ở lại làm giáo viên, giỏi vừa thì đóng gói vứt về nhà chủ tịch, giỏi thì chạy ra ngoài bảo vệ những vị trí then chốt của đất nước….bla bla bla….nói chung là không thiếu việc để làm.
Tóm lại, văn hoa một chút thì là tăng cường bảo vệ đất nước, thô tục một chút thì là bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, một ngôi trường dưới trướng chính phủ được chính thức khai trương, lại nói văn hoa một chút thì là trường giỏi, trường chuyên, trường quốc tế, nói thô tục một chút thì là cái lồng bảo vệ các đời chủ tịch sau này…. Đây là tất cả những gì Bạch Tử ta có thể nói về ngôi trường mang tính điên đảo quốc gia đau đầu quốc tế đó, kể nói ra cũng khá đơn giản ấy chứ nhỉ (cười)?!
Do lịch sử lâu đến đáng đánh đòn của một câu nói truyền từ mấy đời hay mấy nghìn đời ông cha ta trước kia “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”, ở trung tâm thủ đô của Gold, một ngôi trường hiên ngang mọc lên, bề ngoài hùng vĩ đến không thể hùng vĩ hơn, chiếm vị trí phong thuỷ tốt đến không thể tốt hơn, nhận được cái tên kém sáng tạo đến không thể kém sáng tạo hơn: học viện Gold Star. A thì, nhắc đến cái này, có một câu chuyện nhỏ ngoài rìa một chút, sự tích cái tên kia cũng khá là….ách, đáng hay ho đến không thể hay ho hơn. Bạch Tử ta có nghe qua tin tức vỉa hè phong phanh, chủ tịch nước nhiệm kì thứ 253 (chính là lão hồ ly ra ý tưởng thành lập cái trường quỷ dị này ấy) trong đêm đông giá rét không chịu nổi một khắc cư trú trong phòng khách, khóc lóc van xin vị phu nhân “trên vạn người, không dưới một người” nhà mình cho vào phòng ngủ cùng, sau đó hi sinh bao tên hay nghĩa đẹp trao tặng cho ngôi trường mang tính phá hoại chúng sinh này một cái tên quả thực quá thiếu đầu óc thẩm mĩ…. Mà nghe nói, cái mặt lão ta lúc cầu xin ấy cũng đặc biệt lắm lắm, phải gọi là cái gì nhỉ….ờm, chính là giống hệt cái máy bơm! Há há há….
[Bạch Tử, nghe bảo quan tài vị chủ tịch đời thứ 2 trăm 5 mươi mấy bật dậy rồi kìa.]
Khụ….chỉ là tin tức vỉa hè, tin tức vỉa hè thôi, ha chúng tôi ha….
Được rồi, lại nói đến học viện Gold Star, trên thực tế có vỏ bọc là một ngôi trường cấp 3 hoàn hảo đến từng mi-li-mét. Học sinh bất kể trong hay ngoài nước đều có thể đăng kí dự thi, đón nhận lần bới móc đầu tiên đến từ “giáo viên” trong trường: đảm bảo một thân trong sạch, thân phận minh bạch không nhiễm bụi trần! Nếu không được như thế ư? Bạn thực sự cho rằng bọn họ chấm bài bạn nghiêm ngặt mà không thể giở chút tiểu xảo nho nhỏ khiến bạn trượt trắng mắt ra chắc?! Chậc….thực ra còn đơn giản ngoài sức tưởng tượng của bạn luôn đấy. Những người đường đường chính chính qua được “ải” đầu tiên sẽ đón nhận tổng cộng 3 bài kiểm tra giấy trước, bao gồm: 1 bài hệt như các trường cấp 3 khác – bài thi kiến thức; 1 bài là lý do của đại đa số những thí sinh không đạt – bài thi ngoại ngữ; và 1 bài khác trường nhất từ trước đến nay trong và ngoài nước – bài thi IQ. Ngoài 3 bài mang tính chọc lỗ trên não thí sinh này, nhà trường còn tổ chức một kì thi phỏng vấn khác nữa, hiểu đơn giản chính là kiểm tra EQ của bản thân mỗi người. Những câu hỏi mang tính “ngươi mau đến đây đấm chết ta đi” được “phun” ra phải gọi là, tra khảo tinh thần thì nghe vẻ đúng hơn.
Sau 3 ngày chiến đấu với ngần ấy thử thách, mỗi thí sinh sẽ được đóng gói gửi trả về nhà, tiếp tục mốc meo cả lên chờ đón kết quả. Trong 1 tuần bị triển khai bài thi tinh thần thép do chính nội tâm của mình đề ra, những thí sinh vượt qua 2 “thử thách” kia “an toàn” sẽ được “mời” dạo quanh một khu khỉ ho cò gáy không rõ là ở đâu, bắt đầu thực hiện “ải” biến thái thứ 3: tìm kiếm tài năng. Ở bài thi này, mỗi thí sinh sẽ được kiểm tra thân thể….ừ, chí ít là từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên; sau đó thử qua tất cả những khả năng của một sát thủ như bắn súng, đấu võ, dùng độc….v.v…hoặc một số khả năng mang tính trí thức cao như công nghệ thông tin, khoa học kĩ thuật….v.v… Những thí sinh chỉ cần có thiên phú thì coi như trở thành một nửa học sinh chính thức của trường, bắt đầu được tiết lộ những thông tin mật không nên bô bô ra ngoài; nếu gật đầu đồng ý mọi điều kiện trường đề ra thì coi như được tặng luôn một thẻ học sinh đẹp long lanh lung linh cùng một con chíp nhỏ bằng mắt muỗi ngay trên vành tai mà bản thân học sinh cũng không biết. Dám để lộ một chút mật tin ra ngoài ư? Đơn giản đến nỗi mọi thứ quen thuộc với bạn thay đổi hoàn toàn chỉ trong một đêm, nhẹ thì mất trí rồi bị bí mật chuyển trường đi đến nơi trung du miền núi khỉ ho cò gáy nào đó, nặng thì rối loạn thần kinh rồi chuyển luôn vào viện tâm thần, quá lắm thì chưa đến hôm sau người thân sẽ phải dọn xác đi mai táng…. Nói chung thì, với một sát thủ, việc trung thành luôn là nhiệm vụ được đặt lên hàng đầu, đã chấp nhận dấn thân vào nó thì phải chấp nhận những quy tắc ngầm của nó, đơn giản chỉ có thế thôi.
Những thí sinh không thiên phú gì hoặc từ chối điều kiện của trường sẽ “được” mời “thưởng thức” một thứ gọi là nước hoa quả; nhưng trên thực tế lại là một loại thuốc kì dị có tác dụng xoá kí ức; đến sáng hôm biết điểm chỉ có thể uất ức khóc lóc nhận giấy báo trượt rồi gào thét đòi tự tử. Tất nhiên, vì việc này mà không thiếu phụ huynh phàn nàn việc con em mình giỏi hơn họ mà tại sao mình trượt họ đỗ, nhưng nhìn bản mặt “không phận sự cấm vào” của người bảo vệ cùng việc tất cả những ý kiến phản đối đều không cánh mà bay đã khiến không ít người nhụt chí thở dài. Kèm theo đó, thành tích học tập của học sinh học viện Gold Star là không thể phủ định, chỉ cần vào trường sẽ yên tâm không cần thi đại học, “tung” ra ngoài thì có hàng tá công ty “đặt mua”, thậm chí thành tích tốt một chút thì vượt cấp lên mức cảnh sát khu vực, chỉ cần không phải việc quan trọng sẽ lấy đếm tiền làm thú vui qua ngày; giỏi chút nữa thì được giữ lại trường làm thực tập sinh, qua 4 năm sẽ bắt đầu làm giáo viên của trường với mức lương cao ngất ngưởng….chậc chậc….cho con cái một tương lai như vậy, có ai mà không muốn cơ chứ? Thế nên, dù biết có uẩn khúc, nhưng phụ huynh vẫn nườm nượp lấy con mình ra đặt cược một lần thử may rủi, học viện Gold Star vẫn luôn có thí sinh đăng kí dự thi dẫn đầu toàn quốc.
Tất nhiên, tất cả những điều phụ huynh nghĩ đều là thật, sát thủ dù gì cũng là bảo vệ công lý, gọi cảnh sát cũng không quá phô trương, mà nhà trường lại quan hệ trực tiếp với bộ phận an ninh quốc tế nên lại càng không phải sợ; “giáo viên” có đặc biệt một chút cũng vẫn là giáo viên mọi ngày đi giảng dạy….không thể gọi là lừa dối nhau được, đúng không? Thế nên, học sinh trong trường cũng không cần quá cắn rứt khi làm việc gì dấu bố mẹ, chung quy thì….ừ thì tính chất nó giống nhau cả, chỉ có mức độ thì hơi khác mà thôi.
Học viện Gold Star, cũng đã nói từ trước, là một ngôi trường cấp 3 mang cái mác quốc tế với số lượng học sinh không tính là cao. Năm đầu tiên vào trường, học sinh tuỳ vào năng lực thể hiện trong “bài thi” thứ 3 mà được phân loại theo 6 lớp cơ bản. Lớp A, được mệnh danh là địa ngục nơi trần thế, chính là “ổ” của một lũ người nguy hiểm số 1, lấy hù người làm mục tiêu, lấy khẩu súng làm crush…. Nói chung, nếu bạn gây thù chuốc oán với cái lớp này, thì bạn sẽ biết cảm giác một nửa đời người sống cùng viên đạn găm trong mình, không chết mà đau, khổ không kể xiết. Lớp B, “nhà ma” kinh dị có một không hai có “tiếng” trong trường, là “hang” của một đám người tính cách lập dị khó đoán, chuyên sáng chế, nâng cấp đống đồ bùng nhùng, bầy nhầy, đồ đầy chật lớp. Còn riêng việc cả lũ xúm xít ôm đống sắt vụn bị người ta vứt đi, xúc động rống bài “người tôi yêu” nguyên cả ngày trời….kì thực cũng quả là “độc tôn thiên hạ chỉ mình ta”. Lớp C, được mệnh danh là cha đẻ của tổ tra tấn, là nơi đào tạo những kẻ luôn “nói chuyện bằng nắm đấm” nổi tiếng cả trường, lại được ông trời ban cái “bệnh” hết sức “dễ thương”, chính là “cuồng ăn” khó chữa! Chỉ cần là việc tốt, không làm trái đạo lý làm người, đi ngược với lương tâm thì mua chuộc bọn “người rừng” này còn dễ hơn lật sách. Bạn muốn moi bất cứ thông tin gì, thực phẩm hợp giá cả và khẩu vị, không thành vấn đề, 30 phút sau, mọi thông tin bạn cần sẽ được “phun” ra sạch sẽ, đầy đủ đến từng từ. Lớp D, có điều kiện để bước vào cực kì nghiêm ngặt, là chỗ “sản xuất” ra cơ man con người của tổ chức khủng bố nguy hiểm thế giới. Bạn lấy khẩu hiệu “ta là kẻ không mời mà đến” để chạy vào định dạo quanh cái lớp này? 3 bước đầu tiên, bạn thấy bình thường, có chăng chỉ là cả lớp quay ra nhìn bạn bằng ánh mắt dò xét, sau đó quay lại nhìn nhau một vòng. 3 bước tiếp theo, bạn bị coi như thành phần thân phận không minh bạch, hàng loạt tiếng nổ tách tách dưới chân sẵn sàng doạ bạn mất nửa cái mạng, cả đám người thiếu tính hiếu khách kia quay ra nhìn bạn với con mắt xanh lè, báo hiệu “ngươi không có điều kiện vào lớp ta”. 3 bước cuối cùng….hoặc có thể còn bước chưa đến bước thứ 3, bạn chắc chắn dẫm phải bom, bị nổ cho thảm hại không nỡ nhìn; nếu biết điều dừng lại cùng gương mặt dễ coi, bạn cùng lắm sẽ chỉ bị trầy xước khá nặng cùng nhan sắc bị huỷ 50%; nếu cố tình bước thêm bước thứ 2 mà không có khả năng khuynh quốc khuynh thành, bạn sẽ được húp canh bệnh viện 5 tháng cùng gương mặt bị hỏng 75%; trường hợp nặng nhất….nói thẳng thì là, đã xấu còn dai, trước khi nhắm mắt buông xuôi, xác định 1 năm bệnh viện như nhà, viện trưởng như cha, bạn chắc chắn sẽ bị doạ cho ngất với ánh đỏ loé lên như mắt sói của đám người bệnh hoạn trong lớp. Lớp E, có thể coi là an toàn, hiếu khách nhất so với 4 lớp trên, ít nhất sẽ đảm bảo bạn không chịu bất cứ tổn hại thể xác ác liệt nào. Tiếp tục dạo chơi trong lớp với sự thật rõ ràng “tui là người qua đường chạy vào coi tý”, bạn không chỉ được dàn mĩ nữ lớp này đón tiếp nồng hậu với nụ cười toả nắng, mà còn đón nhận hậu hĩnh được mĩ nam dẫn đi giới thiệu kĩ càng từ ngóc ngách trong phòng, quả thật cuộc đời lên tiên. Tuy nhiên, khi vừa bước ra ngoài….khụ, chắc chắn các bạn sẽ thà dạo qua cả 4 “ổ” trên còn hơn bước vào cái lớp này. Mọi dụng cụ điện tử của bạn bao gồm điện thoại, máy tính, ipad….,thậm chí những dụng cụ trong gia đình như cửa cuốn điện, ti vi, máy giặt, tủ lạnh….đều xứng đáng làm một vật thích hợp trong thùng rác còn hơn lõi táo, hột cam! Không chỉ vậy, mọi chuyện xấu hổ từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ của bạn đều được công khai trên một diễn đàn bà tám lớn nào đó của trường, biến bạn từ chim sẻ sau một đêm thăng cấp thẳng lên “phượng hoàng” với đầy đủ xì-căng-đan. Thực ra, bản thân Bạch Tử ta cũng không chắc, nếu mấy “cây si già” của trường không cấm tiệt hành vi phá hoại đường dây điện, thì liệu nhà bạn có sáng đèn trong 2 tuần nổi không nữa….rất may, đó cũng chỉ là giả thiết thôi….khụ, đúng là rất may còn gì…. Lớp F, có thể coi là thánh địa màu nắng, là nơi bạn nên ghé qua nhất sau khi chịu rất nhiều tổn thất về thể xác và tinh thần qua 5 lớp trên theo nghĩa đen. Với phân nửa lớp là những mĩ nữ xinh đẹp, khéo léo, dịu dàng như nước, yên tâm đi, chỉ cần là người tốt, kể cả không quen biết gì, bạn vẫn sẽ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, khoái cảm lên đến cực điểm. Chỉ có điều, nếu bạn là người xấu, chuyên đi gây hoạ cho quần chúng nhân dân, thì đây chắc chắn là lớp mà bạn nên liệt vào sổ đen đầu tiên. Mặc dù nhìn qua thì công nhận toàn thiếu nữ trói gà chưa chặt, nhưng bạn sẽ không thể biết được mình mắc loại bệnh gì sau khi tình cờ mang theo khẩu hiệu “ta là người xấu” chạy vụt qua lớp đâu. Thảo dược thì 70% của nó vẫn là kịch độc mà, chẳng qua là phối hợp như thế nào để khiến bạn thà chết còn hơn mà thôi….
Đó chính là 6 lớp cơ bản được coi là….ờ….là tinh hoa thuần khiết chảy trong người dòng máu dân tộc của Gold. Quả thực là vừa đánh vừa xoa, ác độc quá mức….
Năm thứ 2, số lượng học sinh và các lớp cơ bản không có thay đổi gì, nếu nói khác biệt hơn so với năm ngoái thì chính là sự tồn tại của lớp thứ 7: lớp 2-G, hay còn gọi là, lớp đặc biệt. Hệt như cái tên, có thể nói, đây là lớp quy tụ tinh hoa của tinh hoa 6 lớp còn lại, dựa trên các tiêu chí thành tích sáng và tối, ý thức học tập, chỉ số IQ, EQ…v.v….nói chung, chính là hoàn hảo trên mức bình thường. Kiến thức tiếp thu không cần kể ra nhiều, sớm đã chạy xa thêm vào kỉ nguyên tiến hoá nữa của loài người rồi; các kĩ năng cần luyện tập cũng khỏi phải nói, trình độ đã cán mốc di chuyện nhẹ hơn mèo, đi đến tựa như chốn không người, thần không biết, quỷ không hay. Tất cả giáo viên của trường cùng số “sát thủ đặc vụ” được “gửi” vào “bộ máy thống trị” của Gold, không sai, đúng là được đào tạo từ “lò rèn” này đây…. Khác với những lớp khác, năm 3 mới bắt đầu đi làm nhiệm vụ, ngay từ bấy giờ, học sinh lớp G đã tiếp nhận một số vụ việc nho nhỏ, mặc dù lắm khi chỉ là tìm kiếm thông tin, chụp 1 con người, theo dõi đối tượng…v.v….thì cũng đều là những việc cảnh sát không làm được đùn đẩy lại, tất nhiên khó hoàn thành hơn công việc bình thường; chỉ là, tính chất vẫn nhẹ hơn công việc của “sát thủ đặc vụ” nhiều nhiều….
Tuy nhiên, cũng không hiểu do thực sự trùng hợp hay cố ý được sắp xếp, vào nhiệm kỳ chủ tịch đời thứ 553 (tức là 1000 năm thành lập trường), học sinh được chọn vào lớp đặc biệt đều đồng ý tham gia, trở thành lớp G đầu tiên sau 5 năm bị bỏ hoang không ai màng đến. Và chính từ đây, một “khởi nguyên” hoàn toàn mới của ngôi trường này, chính thức được mở ra……..
“Chào mừng các em bước vào năm học mới 3016-3019 với nhiều thành công và niềm vui tại ngôi trường này. Đồng thời, xin chúc mừng 11 em học sinh của 6 lớp đã được chọn vào lớp đặc biệt năm nay của học viện Gold Star, lớp 2-G!!!”
Đọc Truyện Sát Thủ Có Thể Yêu?
“Bên trên” là phòng học 🔝
Sau khi tiễn Xử Nữ xong, Cự Giải cùng Thiên Quân về nhà, hai người im lặng đi song song với nhau mãi cho tới khi đến bãi đậu xe, Cự Giải không nhịn được hỏi và mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ lái.
– Anh định cứ thế mãi sao?
– Vậy em nghĩ anh nên làm thế nào?-Thiên Quân hỏi
– Ách! Em chưa nghĩ ra-Cự Giải gãi đầu nói xong nhớ tới điều gì đó cô quay sang chỗ anh nói
– Sẽ có người đến ở cùng bọn em đó
– SAO CƠ! Xử Nhi có biết không?-Thiên Quân kinh ngạc nói, đùa à, ai mà không biết Xử Nhi thích yên tĩnh một mình chứ, đùng một cái không biết từ đâu lại có vài người đến ở bảo sao anh không kinh ngạc được
– Biết! Thậm chí chẳng có phản ứng gì cả-Cử Giải đáp lời
– Em biết họ là ai không, có bao nhiêu người-Thiên Quân hỏi tiếp
– Em chỉ biết họ đều là con của bạn của cha em, nghe ông nói thì có 10 người 6 nam 4 nữ chỉ biết vậy-Cự Giải tiếp tục đáp mà không để ý đến người nào đó mặt đang đen lại
– 6 nam? Em chắc chứ
– 100%
– Khi Xử Nhi về anh sẽ chuyển sang chỗ tụi em ở-Thiên Quân quả quyết nói– Nhà anh có sao không ở qua nhà tụi em làm gì
– Để đề phòng
– 囧!
– Biểu cảm đó của em là sao
– không có gì, mà anh muốn qua chỗ tụi em thì phải được Xử Nhi đồng ý a
– Anh sẽ nói cho cô ấy
– Good luck! Cố mà nói với cô ấy nha
===========================
Tại nhà Ma Kết-Bảo Bình
Ma Kết sau khi bị Thiên Yết “bỏ rơi” thì cũng liền về nhà của mình, anh đang trên phòng giải quyết công việc thì đột nhiên quản gia gọi nói cha mẹ anh có chuyện muốn nói. Rồi anh cũng tạm ngưng công việc đi xuống lầu thì bắt gặp Bảo Bình đang từ phòng thí nghiệm đi ra, anh đi tới chỗ cô nói.
– Thật hiếm thấy em có thể ra khỏi phòng thí nghiệm
– Cha mẹ gọi, em cũng phải ra thôi-Bảo Bình đáp lời anh
– Nga! Anh cũng giống em nè, có thể gọi cả em lẫn anh thì chắc chắn có chuyện-Ma Kết kinh ngạc nói
– Vậy cùng đi thôi-Bảo Bình nói
– Uk
– Cha mẹ! Hai người gọi bọn con có gì không?-Bảo Bình và Ma Kết đồng thanh
– Không có gì, chỉ muốn thông báo với hai con là 2 ngày sau các con sẽ đi học ở học viện Start, và chuyển sang nhà của con một người bạn của ta-Cha hai người nói
– Chỉ có vậy?-Bảo Bình nói
– Chỉ có vậy!-mẹ hai người nói
– Được-cả hai người đồng thanh
– Bọn con không thắc mắc hay phản đối sao?-mẹ hai người hỏi, cứ dễ dàng mà đồng ý sao
– Phản đối có hiệu lực sao-Ma Kết nói
– Tất nhiên là không
– Vậy thì cần gì phải phản đối chứ mẹ thân yêu của con-Ma Kết tiếp tục nói
-Ách! Đúng a
– Ngôi nhà đó ở đâu ạ-Bảo Bình hỏi
– Quản gia sẽ đưa các con đi nên không cần lo lắng đâu
– Mẹ! Con mắt nào của mẹ thấy bọn con lo lắng vậy-Ma Kết nhởn nhơ nói
– Được rồi được rồi hai đứa lên phòng chuẩn bị đi ngày mai quản gia sẽ đưa các con đi-Cha hai người can ngăn, nếu cứ tiếp tục thì không biết khi nào mới kết thúc ah
– Vâng!-hai người đồng thanh rồi lên phòng.
Tại phòng Ma Kết, anh gọi điện cho Thiên Yết
…tút…tút…alo
– Là Ma Kết đây
– Có chuyện gì?
– Tôi sẽ chuyển nhà và đi học
– Tôi cũng vậy
– Ách! Sao tôi không ngạc nhiên nhỉ…Vậy có phải học viện Start không
– Uk
– Cô gái mà cậu bảo tôi tìm thông tin đó, thực sự rất bí ẩn, tôi không tìm được bất cứ thông tin nào về cô ấy
– Không cần nữa tôi có rồi
– Làm…làm sao cậu có
– Là cha tôi
– Chú quen biết với người đó sao?
– Chắc vậy
– Uk vậy thôi tôi đi chuẩn bị đây
-…tút…tút…
– Một câu “uk” hoặc “tạm biệt” cũng khó khăn với cậu sao Thiên Yết-Ma Kết hậm hực nói
Sau đó anh lại tất bật sắp xếp đồ, chuyện vừa rồi của Thiên Yết bị anh quăng ra sau
….Tại phòng Bảo Bình
Cô đang sắp xếp hành lí thì Kim Ngưu gọi tới
– Alo Bảo Bình nghe
– Là tớ Kim Ngưu đây
– Tiểu Ngưu có chuyện gì không
– Mai tớ phải chuyển nhà có cả Sư Tử nữa
– Tớ cũng vậy
– Ách! Thật sao (sao hôm nay nhiều người “ách” vậy)
– uk! Năm nay sao mọi người thích chuyển nhà thế nhờ, thôi tớ phải vào phòng làm cái thí nghiệm đang dở đang đang.
– Uk bye
– bye
===========================
Tại nhà Song Tử-Song Ngư
– SAO Ạ?-hai người đông thanh
– Hai con sẽ không ở đây và phải đi học.
– NEVER! Không ở đây? Hai người muốn bọn con đi bụi hả-Đồng thanh tập 2
– Khụ! Ở bụi gì chứ, các con sẽ đến nhà của một người ở-mẹ của Song Tử-Song Ngư nói
– Ơ! Thế à-đồng thanh tập 3
– Đồng ý không?-cha hai người hỏi
– Đồng ý! Nhưng ở nhà ai?-Song Tử nói
– Rồi các con sẽ biết-cha hai người bí mật nói
– Sao chúng con đến đó được?-Song Ngư ngây thơ hỏi
– Tất nhiên là đi xe đến-Song Tử trợn mắt nói
– Ý em nói là không biết nhà sao đến-Song Ngư giải thích câu nói của mình
– Quản gia sẽ đưa các con đến-mẹ hai người nói
– Khi nào ạ?-Song Ngư hỏi
– Ngày mai, hai con chuẩn bị đi-mẹ hai người nói
– Vâng! Mà khoan bọn con học ở đâu?
– Học viện Start
– Ồ! Bọn con lên phòng đây
Nói xong hai người cùng lên lầu, giống với Ma Kết và Bảo Bình, hai người cũng thông báo cho các sao còn lạiSong Ngư:
– Bình Nhi, Dương Nhi tớ phải chuyển nhà rồi còn phải đi học nữa chứ
– Bọn tớ cũng vậy-Thiên Bình và Bạch Dương ở đầu dây bên kia đồng thanh trả lời
– Sao năm nay chuyển nhà nhiều thế, thế hai người chuyển đi đâu?-Song Ngư thắc mắc rồi hỏi hai người
– Không biết, còn cậu-Đồng thanh tập 2
– Đồng cảnh ngộ
– Có phải cậu sẽ đi học ở học viện Start không?-Thiên Bình nghi hoặc hỏi
– Sao cậu biết? Tớ chưa nói mà-Song Ngư ngạc nhiên hỏi
– Bọn tớ cũng sẽ học ở đó-Bạch Dương nói
– Vậy…-Song Ngư ngập ngừng
– Đúng vậy! Có mùi vị âm mưu ở đây-Thiên Bình nói
– Để xem ngày mai có phải chúng ta sẽ chuyển chung một nhà không. Nếu đúng chúng ta sẽ phải đi điều tra-Thiên Bình nói tiếp
– Uk
– Uk bye
Nói rồi Song Ngư quăng bé cưng của mình vào một góc, rồi đi chuẩn bị…
Song Tử thì giống như Song Ngư thôi, báo cho những đứa bạn “khốn nạn” rồi cũng cùng một thắc mắc với bọn Song Ngư nhưng chuyện đó nhanh chính được anh quên đi rồi đi chuẩn bị cho ngày mai bị “đuổi” ra khỏi nhà. Nhân Mã thì khỏi nói, tất nhiên là đồng ý, đi học để quậy phá nghĩ sao anh không đi, hắc hắc học viện Start ơi học viện Start những ngày tháng sắp tới có thể sẽ loạn cào cào, “gà bay chó sủa” a, tự cầu phúc cho mình đi.
Còn 10 vị phụ huynh của chúng ta thì đang ngồi rung đùi đắc ý, cả 20 vị đều có chung một suy nghĩ à không phải 10 vị phụ thân thui “cuối cùng cũng đuổi được cục nợ này đi, những ngày tháng còn lại bên vợ yêu sẽ không ai phá đám nữa”. Thật tội cho các sao nhà ta, không biết rốt cuộc có phải con của họ hay không.
Và thế 12 á nộn 11 thui (Xử Nhi qua nước ngoài rồi) 11 chòm sao của chúng ta lại bắt đầu bận rộn với công việc chuyển nhà mà an nhàn nhất chắc là Cự Giải đi, cô chỉ cần gọi người giúp việc tới dọn dẹp một chút là được còn mình thì…hắc hắc…tới đây thui qua chương sau sẽ rõ.
Đọc Truyện Cao Thủ Học Đường
Chương trước Chương tiếp
Cánh cửa của phòng hiệu trưởng bị đạp tung ra trước khi Xử Nữ ngăn đôi chân của Thiên Yết lại, cậu bước vào trong, đôi mắt đằng đằng sát khí. Thầy hiệu trưởng khẽ nhíu mày, đã biết trước có chuyện này, nhưng thầy không ngờ học viên lớp S lại phản ứng như thế.
– Tại sao cô Hàn Thủy lại nghỉ việc? Yết nhìn thẳng vào đôi mắt già nhăn nheo của thầy Bình, giọng nói không dấu nổi sự bức xúc của mình. Xử Nữ kéo nhẹ tay cậu về phía sau, nhỏ đứng ra trước, khuôn mặt bình thản đến lạ: – Thầy nói đi, chúng em cần một câu trả lời của thầy. – Là ta đã sa thải cô Hàn Thủy? Bà Chủ tịch từ ngoài bước vào, đáy mắt mờ đục. Xử Nữ quay lại nhìn bà, nhỏ hơi cười. Bà chủ tịch tiến thẳng đến chỗ ngồi cao nhất, lạnh lùng lướt mắt qua chỗ các học viên đang đứng: – Dạo này các em vẫn học tốt chứ. – Tôi hỏi bà sao cô Hàn Thủy lại bị sa thải? Yết không đủ kiên nhẫn nữa, cậu gồng mình lên, đập thẳng vào bàn thầy hiệu trưởng, Xử Nữ cũng không còn giữ nổi sự bình tĩnh của mình, mắt nhỏ đăm đăm nhìn bà chủ tịch dò xét. Nén một tiếng thở dài, bà chủ tịch nhắm nghiền mắt: – Là nó muốn tự đi thôi. – Không thể nào, bà nói dối. Kim Ngưu hét lên, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của nhỏ, mặn đắng. Cô Thủy đã hứa với cả lớp rằng sẽ không bao giờ buông tay tụi nó ra mà, cô bảo, cho dù trái đất này có ngừng quay thì cô vẫn mãi ở bên cạnh tụi nó mà, không thể nào có chuyện cô tự xin nghỉ việc được. Tất cả đều là giả dối. – Bây giờ cô Hàn Thủy đang ở đâu.? Xử Nữ tiếp tục nhìn bà chủ tịch, lần này, chính nhỏ là người hỏi, chủ tịch vẫn im lặng, có thứ cảm giác nào đó nghèn nghẹn, bà không dám trả lời, không dám nhìn thẳng vào đôi những đôi mắt ngây thơ trong sáng kia, bà không thể nói dối chúng thêm được nữa. Nhìn thấy sự bối rối của bà, thầy Bình nhẹ giọng: – Cô ấy đi từ hôm qua có lẽ là cũng rời khỏi thành phố rồi. Ba mươi con người của lớp S chết sững, rời khỏi thành phố ư? không thể nào. Ngày hôm qua, lúc tụi nó thong thả vui đùa thì cô lại phải nuốt nước mắt rời khỏi học viên ư? Mấy đứa con gái ôm chầm lấy nhau, Xử Nữ bước lên thêm một bước , nhỏ mím môi thật chặt: – Hãy bảo cô Hàn Thủy trở về. Bà chủ tịch tròn con mắt lên nhìn nhỏ, chưa bao giờ bà thấy nhỏ cương quyết đến thế, cố lấy lại sự lạnh lùng vốn có của mình, bà cười nhạt: – Cô ấy đã muốn đi tại sao chúng ta lại phải mất công kéo về. Xử Nữ giương mắt nhỏ nhìn xoáy sâu vào mắt của người đối diện: – Nếu không cả lớp S cũng sẽ rời khỏi học viện. Trong phút chốc bà chủ tịch rơi vào im lặng, bà có nghe nhầm hay không? Lớp S sẽ rời khỏi học viện? Chẳng lẽ cái lớp ấy lại có tình cảm nhiều với Hàn Thủy đến thế. Trong tình huống này bà biết phải làm sao đây, nếu như mất lớp S thì coi như bà mất cả học viện – Các em có biết mình đang nói gì không? – Em đã đủ tuổi để biết mình đang làm gì. Xử Nữ khẳng định một cách chắc nịch, những đôi mắt phía sau cũng vô cùng cương quyết. Chân mày Hàn Tuyết co lại, tại sao bà chủ tịch lại lúng túng đến thế, bà ta có thể sợ một lời đe dọa của một học viên sao? Một chuyện lạ mà lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy. Rốt cuộc Xử Nữ và lớp S là như thế nào? Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, mắt Xử Nữ hướng về một nơi xa xăm nào đó, đôi mắt buồn lại càng buồn hơn, tất cả các học viên còn lại của lớp S đều cảm thấy mệt mỏi, tụi nó không còn đủ sức để học tiếp nữa. – Tớ xin lỗi. Yết bước lại gần Xử Nũ, cậu hơi cúi đầu, giọng nói có đôi phần dịu xuống. Nhỏ nhìn cậu mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn. – Không sao đâu, tớ hiểu mà. Yết gật đầu nhẹ, mặt dãn ra, cậu nhìn thấy một bóng người phía trước: – Thầy vinh. Ba mươi cái đầu giật mình quay lại, dáng đi của thầy chạm chạp, không năng động như mọi ngày, thầy nhìn tụi nó khẽ cười: – Các em không học tiết tiếp theo à? Tụi nó nhìn thầy, lại muốn khóc, tụi nó biết thầy đang đau lắm chứ? Cô Thủy ra đi không một lời từ biệt, tụi nó đã thế, thầy lại càng buồn nhiều hơn. Khóe mắt thầy hiện rõ một nỗi niềm sâu kín nào đó. – Thầy ơi, cô Thủy… Song Ngư chư nói hết câu đã khóc nấc lên, thầy vỗ vai nhỏ, an ủi mà trong lòng đắng chát: – Em đừng khóc, rồi cô ấy sẽ về với thầy trò mình thôi mà, cô ấy sẽ không từ bỏ chúng ta dễ dàng vậy đâu. Song Ngư ôm chầm lấy Xử Nữ nhỏ gục lên vai bạn, gió mùa thu vẫn cứ thổi, mang một người đi xa, không rõ ngày trở lại, cái nắng vàng nhạt như buồn hơn. Bà chủ tịch đứng trên cao nhìn xuống, những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống, rất nhiều, bà không chỉ đã đánh mất đi niềm vui của con gái mình, mà còn đánh mất đi cả hạnh phúc của nó. Cái tội của bà lớn quá.Không thể nào bù đắp lại được nữa rồi. – Bà đang hối hận sao? Khóe miệng Hàn Tuyết cong lên, một nụ cười băng lạnh xuất hiện, bà quay đầu lại, lau vội nước mắt trên má, dịu dàng nhìn nhỏ: – Phải ta đang rất hối hận. Tuyết ngẹn lại, đúng là tình mẫu tử không thể nào bị ngăn cản được, nhỏ lại nhớ về ngày xưa, cái ngày nhỏ cũng đã từng có một người mẹ như thế. Chở che , ôm ấp nhỏ trong vòng tay, cho nhỏ nhận được hơi ấm của một tình yêu thương trọn vẹn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác, người đàn bà trước mắt đã cướp đi của nhỏ tất cả, hạnh phúc, nụ cười, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô. Tất cả cũng chỉ tại bà ta. Vì thế nhỏ muốn đứa con gái duy nhất của người phụ nữ này cũng phải chịu cảnh như nhỏ, đau đớn , vật vã, đắng cay khi bị chính người thân vứt bỏ. Nhưng nhỏ đâu có biết rằng, người con gái mà nhỏ nói ấy, đã chịu tủi nhục ngay từ ngày đầu tiên nhỏ ra đời. Nỗi đau ấy còn lớn hơn nỗi đau của nhỏ gấp trăm vạn lần
Chương trước Chương tiếp
– Tại sao cô Hàn Thủy lại nghỉ việc? Yết nhìn thẳng vào đôi mắt già nhăn nheo của thầy Bình, giọng nói không dấu nổi sự bức xúc của mình. Xử Nữ kéo nhẹ tay cậu về phía sau, nhỏ đứng ra trước, khuôn mặt bình thản đến lạ: – Thầy nói đi, chúng em cần một câu trả lời của thầy. – Là ta đã sa thải cô Hàn Thủy? Bà Chủ tịch từ ngoài bước vào, đáy mắt mờ đục. Xử Nữ quay lại nhìn bà, nhỏ hơi cười. Bà chủ tịch tiến thẳng đến chỗ ngồi cao nhất, lạnh lùng lướt mắt qua chỗ các học viên đang đứng: – Dạo này các em vẫn học tốt chứ. – Tôi hỏi bà sao cô Hàn Thủy lại bị sa thải? Yết không đủ kiên nhẫn nữa, cậu gồng mình lên, đập thẳng vào bàn thầy hiệu trưởng, Xử Nữ cũng không còn giữ nổi sự bình tĩnh của mình, mắt nhỏ đăm đăm nhìn bà chủ tịch dò xét. Nén một tiếng thở dài, bà chủ tịch nhắm nghiền mắt: – Là nó muốn tự đi thôi. – Không thể nào, bà nói dối. Kim Ngưu hét lên, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của nhỏ, mặn đắng. Cô Thủy đã hứa với cả lớp rằng sẽ không bao giờ buông tay tụi nó ra mà, cô bảo, cho dù trái đất này có ngừng quay thì cô vẫn mãi ở bên cạnh tụi nó mà, không thể nào có chuyện cô tự xin nghỉ việc được. Tất cả đều là giả dối. – Bây giờ cô Hàn Thủy đang ở đâu.? Xử Nữ tiếp tục nhìn bà chủ tịch, lần này, chính nhỏ là người hỏi, chủ tịch vẫn im lặng, có thứ cảm giác nào đó nghèn nghẹn, bà không dám trả lời, không dám nhìn thẳng vào đôi những đôi mắt ngây thơ trong sáng kia, bà không thể nói dối chúng thêm được nữa. Nhìn thấy sự bối rối của bà, thầy Bình nhẹ giọng: – Cô ấy đi từ hôm qua có lẽ là cũng rời khỏi thành phố rồi. Ba mươi con người của lớp S chết sững, rời khỏi thành phố ư? không thể nào. Ngày hôm qua, lúc tụi nó thong thả vui đùa thì cô lại phải nuốt nước mắt rời khỏi học viên ư? Mấy đứa con gái ôm chầm lấy nhau, Xử Nữ bước lên thêm một bước , nhỏ mím môi thật chặt: – Hãy bảo cô Hàn Thủy trở về. Bà chủ tịch tròn con mắt lên nhìn nhỏ, chưa bao giờ bà thấy nhỏ cương quyết đến thế, cố lấy lại sự lạnh lùng vốn có của mình, bà cười nhạt: – Cô ấy đã muốn đi tại sao chúng ta lại phải mất công kéo về. Xử Nữ giương mắt nhỏ nhìn xoáy sâu vào mắt của người đối diện: – Nếu không cả lớp S cũng sẽ rời khỏi học viện. Trong phút chốc bà chủ tịch rơi vào im lặng, bà có nghe nhầm hay không? Lớp S sẽ rời khỏi học viện? Chẳng lẽ cái lớp ấy lại có tình cảm nhiều với Hàn Thủy đến thế. Trong tình huống này bà biết phải làm sao đây, nếu như mất lớp S thì coi như bà mất cả học viện – Các em có biết mình đang nói gì không? – Em đã đủ tuổi để biết mình đang làm gì. Xử Nữ khẳng định một cách chắc nịch, những đôi mắt phía sau cũng vô cùng cương quyết. Chân mày Hàn Tuyết co lại, tại sao bà chủ tịch lại lúng túng đến thế, bà ta có thể sợ một lời đe dọa của một học viên sao? Một chuyện lạ mà lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy. Rốt cuộc Xử Nữ và lớp S là như thế nào? Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, mắt Xử Nữ hướng về một nơi xa xăm nào đó, đôi mắt buồn lại càng buồn hơn, tất cả các học viên còn lại của lớp S đều cảm thấy mệt mỏi, tụi nó không còn đủ sức để học tiếp nữa. – Tớ xin lỗi. Yết bước lại gần Xử Nũ, cậu hơi cúi đầu, giọng nói có đôi phần dịu xuống. Nhỏ nhìn cậu mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn. – Không sao đâu, tớ hiểu mà. Yết gật đầu nhẹ, mặt dãn ra, cậu nhìn thấy một bóng người phía trước: – Thầy vinh. Ba mươi cái đầu giật mình quay lại, dáng đi của thầy chạm chạp, không năng động như mọi ngày, thầy nhìn tụi nó khẽ cười: – Các em không học tiết tiếp theo à? Tụi nó nhìn thầy, lại muốn khóc, tụi nó biết thầy đang đau lắm chứ? Cô Thủy ra đi không một lời từ biệt, tụi nó đã thế, thầy lại càng buồn nhiều hơn. Khóe mắt thầy hiện rõ một nỗi niềm sâu kín nào đó. – Thầy ơi, cô Thủy… Song Ngư chư nói hết câu đã khóc nấc lên, thầy vỗ vai nhỏ, an ủi mà trong lòng đắng chát: – Em đừng khóc, rồi cô ấy sẽ về với thầy trò mình thôi mà, cô ấy sẽ không từ bỏ chúng ta dễ dàng vậy đâu. Song Ngư ôm chầm lấy Xử Nữ nhỏ gục lên vai bạn, gió mùa thu vẫn cứ thổi, mang một người đi xa, không rõ ngày trở lại, cái nắng vàng nhạt như buồn hơn. Bà chủ tịch đứng trên cao nhìn xuống, những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống, rất nhiều, bà không chỉ đã đánh mất đi niềm vui của con gái mình, mà còn đánh mất đi cả hạnh phúc của nó. Cái tội của bà lớn quá.Không thể nào bù đắp lại được nữa rồi. – Bà đang hối hận sao? Khóe miệng Hàn Tuyết cong lên, một nụ cười băng lạnh xuất hiện, bà quay đầu lại, lau vội nước mắt trên má, dịu dàng nhìn nhỏ: – Phải ta đang rất hối hận. Tuyết ngẹn lại, đúng là tình mẫu tử không thể nào bị ngăn cản được, nhỏ lại nhớ về ngày xưa, cái ngày nhỏ cũng đã từng có một người mẹ như thế. Chở che , ôm ấp nhỏ trong vòng tay, cho nhỏ nhận được hơi ấm của một tình yêu thương trọn vẹn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác, người đàn bà trước mắt đã cướp đi của nhỏ tất cả, hạnh phúc, nụ cười, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô. Tất cả cũng chỉ tại bà ta. Vì thế nhỏ muốn đứa con gái duy nhất của người phụ nữ này cũng phải chịu cảnh như nhỏ, đau đớn , vật vã, đắng cay khi bị chính người thân vứt bỏ. Nhưng nhỏ đâu có biết rằng, người con gái mà nhỏ nói ấy, đã chịu tủi nhục ngay từ ngày đầu tiên nhỏ ra đời. Nỗi đau ấy còn lớn hơn nỗi đau của nhỏ gấp trăm vạn lần
Đọc Truyện Lớp Học Chết Chóc
Tối hôm đó tại nhà Song Ngư…” Này Ngư, nói cho ta biết về chuyện hồi nãy ” Xà Phu nghiêm túc nói
” Cậu nói gì vậy Xà, chuyện hồi nãy là chuyện gì? ” Song Ngư cố rặng cười
” Nói mau, không ta cho ngươi chết” Xà Phu hăm dọa khiến Song Ngư rùng mình
” Thật ra thì…
~~~~~~~~~~~~~ Flashback ~~~~~~~~~~~~~
2 năm trước…
” Thiên Cầm đợi tụi tớ với” 6 nàng chạy theo Thiên Cầm còn 6 chàng đang xách cặp cho 7 nàng kia mà lắc đầu cười vì sự trẻ con của 7 nàng, khi tới trường 10 quả trứng gà và 1kg bột mì phi thẳng vào người Thiên Cầm, 12 đứa trợn mắt nhìn Thiên Cầm rồi chạy lại đỡ Thiên Cầm lên, bất ngờ có một giọng nói từ phía lớp Hoàng Đạo
” Ô kìa, trường danh giá như thế mà cũng có đám hôi hám đứng trước cửa trường để phá đi sự danh giá ấy, thật là mất mặt quá” Song Ngư phe Hoàng Đạo lên tiếng
” Ừ đúng rồi ” Thiên Bình phe Hoàng đạo cười khinh bỉ
” Con khốn, để bà nói cho mày biết, mày chả bằng cái móng chân của con Lu nhà bà mà đòi vênh mặt, tin bà phá nát đi cái nụ cười vô duyên thúi của mày không!?” Sư Tử nói rồi xắn tay áo lên
” Tụi vô học như tụi bây cũng đòi lên tiếng như vậy à, biến đi thứ cặn bã của xã hội, tụi NEET đáng chết” Song Tử phe Hoàng Đạo nói rồi vẫy tay đuổi đi
” Ừ thì tụi tao vô học, tụi tao vô học mà còn được vào trường này nhờ năng lực bản thân, còn tụi bây học giỏi mà vào được trường này nhờ năng lực đồng tiền chẳng khác nào là mấy cậu ấm, cô ấm bám váy và túi tiền cha mẹ” Bảo Bình lên tiếng
” Bày đặt dạy đời tụi tao hả! Đáng chết nè!” Bảo Bình phe Hoàng Đạo nói rồi xô Thiên Cầm ra đường, cùng lúc một chiếc xe tải chạy ngang qua cán nát đầu và thân của Thiên Cầm, trước cảnh tượng này ai ai cũng chạy hoảng loạn chỉ có phe Chòm Sao và phe Hoàng Đạo đứng trợn mắt nhìn, cả phe Chòm Sao thì khóc nức nỡ còn phe Hoàng Đạo thì gần như điên loạn cứ lẩm bẩm một câu:” không phải tại tôi, do cô ta tự té, không phải tại tôi,…” 15′ sau, xe cảnh sát và xe cứu thương đã tới xét nghiệm hiện trường, cả phe Chòm Sao và phe Hoàng Đạo bị cảnh sát lấy lời khai, phe Hoàng Đạo cứ lẩm bẩm một câu khiến cảnh sát phải chở tới bệnh viện chữa trị còn phe Chòm Sao ôm nhau khóc như mưa…
~~~~~~~~~~~~~ End Flashback ~~~~~~~~~~
” Chuyện là vậy đó, hức…hức ” Song Ngư khóc nấc lên
” Vậy là Thiên Cầm chết là do tụi Hoàng Đạo?” Xà Phu hỏi
” Ừ, trước khi chết cô ấy còn lẩm bẩm tên ngươi nữa” Song Ngư nói
” Tên ta, rõ ràng là ta chưa hề gặp Thiên Cầm ở đâu hết mà, chỉ mới gặp dưới âm giới thôi” Xà Phu nói
” Cái này ta không biết, mi tự hỏi cô ấy đi” Song Ngư nói
” Vậy thôi, ta ngủ đây, oyasumi ( chúc ngủ ngon) ” Xà Phu nói rồi vào phòng ngủ còm Song Ngư đi đóng cửa nhà rồi mới lên lầu đi ngủ, tại phòng Xà Phu…
” Cuộc chiến này… Sẽ xảy ra đến bao giờ mới hết, cuộc chiến đẫm máu này… Chỉ có trời mới biết được” Xà Phu ngồi ngoài cửa sổ nói rồi đi vào ngủ. Sáng hôm sau, tại lớp Chòm Sao…
” Chào mấy em, sáng nay tôi nhận được tin là cô CN của các em bị một tên sát nhân giết hại nên hôm nay tôi xin chia buồn cùng các em, hôm nay lớp các em được nghỉ, rồi ra về” ông GVCN phụ của lớp nói rồi đi ra, có thế nói là trong dàn thầy cô thì chỉ có một mình ông này là tốt với lớp thôi, ra khỏi cổng, Xà Phu chợt lên tiếng:
” Chúng ta đi thăm mộ Thiên Cầm đi “
” Xà Phu… Sao ông… Biết ” Bạch Dương hỏi
” Là tui kể, hôm qua Xà cứ hăm dọa bắt tui nói nên tui lỡ nói” Song Ngư mặt xụ xuống nhìn phe Chòm Sao, cả đám gật đầu rồi đi lên mộ Thiên Cầm
” Cầm Cầm chimte của tui, hôm nay tụi tui dẫn bạn trai và cũng là người bà kêu tên trước khi chết nè ” Kim Ngưu cố cười trong nước mắt, cả đám nhìn cũng không cầm lòng nổi mà khóc, suốt 2 tiếng ngồi bên mộ Thiên Cầm, cuối cùng cả đám lại chia tay ra về cùng một tâm trạng len lỏi trong tim.
Bạn đang đọc nội dung bài viết Đọc Truyện Lớp Học Sát Thủ trên website Duhoceden.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!