Đề Xuất 3/2023 # Đọc Truyện Nghiệt Duyên # Top 3 Like | Duhoceden.com

Đề Xuất 3/2023 # Đọc Truyện Nghiệt Duyên # Top 3 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Đọc Truyện Nghiệt Duyên mới nhất trên website Duhoceden.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

CHAP 10

Làn gió mát lạnh nhè nhẹ thổi đến. Lùa qua từng khe cửa sổ, lay nhẹ những sợi tóc con trên gương mặt thanh thoát của Song Tử. Nàng ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ, tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ. Nàng sờ nhẹ lên mặt thêu hài lòng. Đó là một đóa hải đường kiều diễm, sống động như thật. “Người đâu?” “Công chúa, người có gì căn dặn?” Song Tử thích thú nhìn cái túi thơm đã thêu xong liền mỉm cười. Nàng tỏ ý muốn ra khỏi cung để có thể ngắm nhìn dân tình sống trong thành, sẵn tiện mua một ít hương liệu về đặt trong túi thơm để tặng cho hoàng thượng. “Công chúa, để nô tì chuẩn bị kiệu cho người.” Nghe cung nữ nói vậy, nàng liền ngăn cản. Luận về thân phận, tuy nàng chỉ là một công chúa của nước bại trận, đến để hòa thân nhưng thân phận cũng có vài phần tôn quý. Cơ mà nàng lại không muốn bản thân phải khoa trương bất cứ thứ gì. Điều động xe ngựa, còn phải có hầu vệ đi cùng thì vừa phiền phức vừa mất đi tự do. “Không cần, ta và em đi được rồi.” Cung nữ kia cũng đành chấp nhận theo nàng xuất cung. Trên đường đi ngang qua Ngự Hoa Viên, có rất nhiều phi tần cười đùa nói chuyện với nhau. Song Tử chẳng muốn bản thân rước thêm phiền phức nên chọn cách đi đường vòng. Nào ngờ lại bị Nhu Quý nhân kéo lại gần. “Công chúa Song Tử, hiếm khi các tỷ muội gặp nhau. Muội muội sau này cũng là người một nhà. Chúng ta nên thân với nhau nhiều hơn.” Song Tử gượng cười. Nàng đúng là qua đây hòa thân nhưng nàng lại không muốn chung nhà với những nữ nhân này. Họ chỉ biết toan tính, đấu đá, họ rất đáng sợ. Nàng cơ bản không thể hòa hợp được với họ. “Các vị nương nương đừng nói như vậy. Song Tử nào dám mơ cao vọng tưởng.” Đám nữ nhân ấy che miệng cười duyên dáng. Họ lôi lôi kéo kéo nàng vào bàn trà tán gẫu. Hết mực khen ngợi nhan sắc của nàng là băng thanh ngọc khiết, người gặp người yêu tiếp đến chuyện nàng lần đầu gặp mặt đã được bệ hạ tặng cho nàng mai quý, thành công Hiền Phi nương nương. Nàng biết ngoài mặt họ ngợi ca nàng trong bên trong đều luôn toan tính riêng cho bản thân mình. Nếu nàng thành công giành được ân sủng của hoàng thượng thì bọn họ có thể cậy thân nhờ vả. Cũng chẳng cần e dè về vị Hiền Phi kia nữa. Nàng đây chính là trong thể tiến thoái lưỡng nan. Nếu đồng ý với họ thì nàng đắc tội với Hiền Phi còn ngược lại thì nàng cũng sẽ gặp không ít phiền phức với những nữ nhân này. Chỉ trách bây giờ nàng có ý tránh xa họ, họ càng không để nàng theo ý muốn. “Các vị nương nương, thần thiếp còn có việc. Thần thiếp cáo lui trước.” Song Tử kiếm cớ rồi vội chuồn đi. Phố xá ở kinh thành đặc biệt náo nhiệt. Nơi đâu cũng tràn ngập tiếng rao bán, tán gẫu, người qua kẻ lại tấp nập. Hàng hóa từ rất nhiều nơi đổ về từ bình dân đến thượng lưu. Người dân tự do đi lại, mua bán. Thật khiến Song Tử ngưỡng mộ. Khác biệt hoàn toàn với Lạc Nhị Quốc. Ở đấy, tám tháng toàn chìm ngập trong băng tuyết, lạnh lẽo khiến cho việc mua bán, trao đổi cũng khó khăn. Trồng trọt, chăn nuôi cũng hay gặp khó khăn xo thời tiết khắc nghiệt. Chả trách phụ hoàng luôn ấp ủ mộng đánh chiếm Thiên Hoàng Quốc. “Công chúa, hay ta vào trà quán nghỉ chân đi.” “Được.” Song Tử chọn một bàn trên lầu để dễ dàng quan sát dòng người qua lại bên dưới. Nàng nhấp một ngụm trà mát, sảng khoái chống cằm ngắm nhìn cảnh quan. Bỗng nàng dừng mắt lại một nữ tử. Đó là Hiền phi Cự Giải. Nàng hôm nay vận một thân xiêm y hồng nhạt, tóc búi đơn giản. Dáng đi uyển chuyển, duyên dáng thu hút bao ánh mắt của nam nhân ở kinh thành này. Trông nàng rất điềm đạm không giống như lúc nàng gặp trong cung. Nhưng cũng tốt nhất nên tránh né nàng thì tốt hơn. Cái khí thế lúc ấy thật khiến nàng khó quên. Cự Giải đến gần một hàng bán son phấn. Nàng đưa tay cầm lấy một hộp phấn má. Bề ngoài tuy không mấy đặc sắc như các đồ dùng trong cung nhưng màu sắc lại bắt mắt. Mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ, bột phấn mịn màng. Nàng không hiểu sao lại cảm thấy khá thích thú món đồ này. “Nương nương…” Như Mộng vội lên tiếng. Nhưng thứ mua bán bên ngoài nếu không được kiểm tra kĩ lưỡng e là sẽ gây hại đến thân thể của nương nương nàng. Cơ thể nương nương đặc biệt, không cảm nhận được cái đau nên nàng không thể tùy tiện được. Nhưng chưa kịp nói đã bị Cự Giải ngắt lời. Nàng ra hiệu cho Như Mộng im lặng rồi mỉm cười lấy ngân lượng mua hộp phấn ấy. Vẻ mặt của Cự Giải lúc này rất vui vẻ. Như Mộng không nhịn được liền thắc mắc. Đồ đạc trong cung rất tốt, Cự Giải nàng lại không thiếu bất cứ thứ gì. Sao có thể tùy tiện mua một hộp phấn trong thành lại còn có thể vui vẻ như vậy. “Hiếm khi nhìn thấy vật mình thích trong tầm tay. Nếu không nắm bắt thì có phải sẽ rất tiết nuối không?” Như Mộng chợt u uất. Nàng biết nương nương nàng đang nói đến ai, vấn đề gì. Nàng cũng muốn khuyên can rằng người hãy từ bỏ mối nghiệt duyên này đi nhưng căn bản bản thân cảm thấy không cam. Một người là nương nương cùng nàng lớn lên trong phủ Tể Tướng, một người là thiên tử của Thiên Hoàng quốc. Nương nương của nàng tuy tính khí xấu nhưng người lại có lí do riêng của mình. Còn hoàng thượng, người là đế vương, có rất nhiều nữ tử bên cạnh. Muốn người một lòng một dạ với ai đó quả thật rất khó. Như Mộng im lặng. Nàng chỉ có thể ở bên cạnh nương nương, săn sóc cho người. Đôi lúc còn có thể giúp nàng tâm sự, xõa cơn giận. “Nương nương, hay ta vào quán trà nghỉ chân một lát.” Như Mộng dìu nàng vào quán trà trước mặt. Nàng cũng chọn một bàn trên lầu có thể quan sát lấy phố xá đi lại. Cự Giải tay nhận lấy ly trà mát từ phía Như Mộng. Nàng tao nhã ngắm nhìn cảnh quang xung quanh. Bất chợt nàng nhìn về phía đối diện. Đó cũng là một quán trà và còn có Song Tử, công chúa Lạc Nhị Quốc đến cầu thân. Nàng ta trông thật đẹp. Một nét đẹp vô tư vô ưu, trong sáng. Chẳng trách khiến cho hoàng thượng lại có ấn tượng sâu sắc như vậy. Cự Giải cười nhạt. Cũng chẳng buồn đã động đến ly trà nữa. Nàng cứ thế xoay lưng lại tránh để Song Tử bắt gặp. “Thiên Yết, mau ăn đi. Muội mà còn như thế ta sẽ vác muội về đấy.” Từ bàn phía trong cùng phát ra một thanh âm quở trách. Nhân Mã gắp vào bát Thiên Yết một cái đùi gà nhưng cứ hễ buông ra là nàng lại gắp ngược ra ngoài. Thiên Yết bướng bỉnh nhìn gương mặt đang nổi giận đùng đùng của Nhân Mã làm mặt xấu một cái khiến hắn càng bốc hỏa hơn. Hắn đưa tay véo lấy một bên má của nàng. Thiên Yết la oai oái, hai mắt ngấn lệ sắp khóc đến nơi. Lúc này Song Ngư mới lên tiếng bắt buộc hai huynh muội nhà họ im lặng. Tất cả các cử chỉ của ba thầy trò họ được Cự Giải thu hết vào mắt. Nàng bất chợt mỉm cười. Như Mộng thấy vậy cũng nhìn theo hướng mắt của nàng rồi cảm thán: “Nương nương, trông họ thật hạnh phúc nhỉ.” Cự Giải gật đầu tán đồng. Tuy không biết mối quan hệ của ba người họ là gì nhưng từng cử chỉ, lời nói có thể cho thấy họ đối với đối phương có một vai trò rất quan trọng. Đôi thiếu niên kia có vẻ là huynh muội ruột với nhau. Nhìn họ vui cười, nàng cũng chợt chạnh lòng. Ước gì nàng được như thiếu nữ ấy. Có được người chăm sóc, che chở đôi khi là vui đùa, chọc ghẹo. “Như Mộng, chúng ta đến phủ của phụ thân ta. Từ khi nhập cung đến giờ ta vẫn chưa được ghé qua đó.” Như Mộng hiểu ý dìu nàng rời khỏi. Song Ngư chăm chú nhìn theo hướng của họ. Gương mặt hắn hiện lên sự ngờ vực rồi trầm tư. Vị tiểu thư kia chẳng phải là nữ tử của Hoa Tể Tướng và cũng vị là Hiền Phi khét tiếng đó sao? Nàng ta sao lại khác xa với lời đồn như vậy? Dáng vẻ bên ngoài không những là một mỹ nhân mê người còn có sự dịu dàng quá đỗi không như những gì thiên hạ miêu tả là độc ác, khát máu và vẻ ngoài là cẩu yêu đội lốt. Ha! Miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ. “Sư phụ, người đang nghĩ gì vậy? Là vị thần tiên tỷ tỷ hay là vị tiểu thư ban nãy?” Thiên Yết chống cằm, giương hai con mắt long lanh áp sát mặt Song Ngư khiến hắn cũng phải giật mình. “Thiên Yết, con…” Hắn nhíu mày, một tay đẩy mặt nàng ra. Tên đệ tử này của hắn chơi cái trò gì không biết nữa. Nếu không phải hắn kịp chấn chỉnh tâm lý thì đã cho nàng một chưởng dính vách rồi. “Mắt nhìn đắm đuối, trầm tư suy nghĩ, trạng thái bất ổn. Có nghĩa là người thích vị tiểu thư vừa nãy.” Song Ngư lập tức dùng tay kéo một bên má của Thiên Yết. Ánh nhìn sát khí buộc nàng ngậm ngùi ôm một bên má phúng phính trong nước mắt. Nhân Mã nhìn tiểu muội muội của mình mà vừa tức cười vừa thương. Trách là cái miệng nhỏ của nàng lúc nào cũng líu lo không ngớt, chọc ghẹo cả hắn lẫn sư phụ. Hắn chỉ biết ngồi dỗ dành nàng vài ba câu rồi gắp lấy gắp để dồ ăn trên bàn vào bát cho nàng. Phủ Tể tướng “Lão thần không biết Hiền Phi nương nương đại giá quang lâm nên không kịp chuẩn bị đón tiếp chu đáo. Mong Hiền Phi nương nương lượng thứ.” Hoa Tể tướng dù là phụ thân của Cự Giải nhưng vẫn phải cúi người theo đúng lễ nghi được sắp đặt. Cự Giải mỉm cười nhẹ nhàng. Mái tóc tung bay trong làn gió nhè nhẹ. “Người là trọng thần của bệ hạ, là phụ thân của Cự Giải này. Ta vẫn là nên hành lễ với người mới phải. Vả lại trong phủ chỉ có phụ tử ta, người đừng câu nệ lễ nghi làm gì.” Hoa Tể tướng mỉm cười gật gù. Hắn cho người đem lên món bánh hoa quế mà nàng thích ăn nhất. “Đây là…?” Cự Giải không mảy may chú ý đến đĩa bánh. Nàng là đang nhìn người đang cầm địa bánh ấy. Dáng vẻ tuy chỉ tầm mười lăm tuổi nhưng lại sở hữu một nhan sắc không phải thuộc dạng tầm thường, nét mặt lại thanh thoát. Nàng ta nhìn Cự Giải tuy có hơi lúng túng trước ánh mắt sắc lạnh của nàng nhưng vẫn không chùn bước đi lên đặt đĩa bánh ngay ngắn. “Mời Hiền Phi nương nương dùng.” Nàng nhíu mày. Một nét không vui trên mặt dần hiện rõ trên mặt. Nàng ta là ai chứ? Nhìn lối trang điểm và y phục cho thấy rằng nàng ta nhất định không phải là một nữ nô tì thân phận thấp kém. Chẵng lẽ là Ngũ phu nhân của phủ Tể tướng sao? “Ha. Phụ thân giờ hẳn còn rất sung mãn nhỉ.” Cự Giải cười khẩy, nhìn nữ tử trước mặt tỏ vẻ khinh thường. Hoa Tể tướng vội kéo nữ tử kia lại gần nàng giải thích: “Cự Giải, đây là nghĩa nữ của ta tên Lâm Uyển. Đợt tuyển tú tiếp đến, ta muốn con chiếu cố con bé một tí. Con thấy thế nào?” Những lời của Hoa Tể tướng, Cự Giải nàng căn bản không nghe lọt vào tai lấy một chữ. Cái gì là nghĩa nữ? Khi không lại nhận một người không quen không biết làm nghĩa nữ của mình. Nếu không phải tư thông với mẫu thân của nàng ta hoặc có dính líu gì đó thì với tính cách của ông ta, cơ bản không tùy tiện để người khác bắt quàng làm họ với mình. “Mẹ của nàng ta không phải đã…” Hoa Tể tướng biết ý của Cự Giải bèn nhanh chóng biện hộ rằng Lâm Uyển là cô nhi, có ơn cứu mạng hắn nên hắn nhận nàng làm nghĩa nữ. Cự Giải lại quan sát Lâm Uyển rồi lại nhìn đến thái độ của Hoa Tể tướng. Nàng không tin vào lời nói của phụ thân nàng bởi cái danh nghĩa nữ của Tể tướng đã có thể giúp nữ tử ấy ăn sung mặc sướng cả đời rồi. Huống gì lại tận tình nhờ vả nàng chiếu cố nàng ta trong đợt tuyển tú sắp tới. Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra ở phía sau nàng? “Chuyện tuyển tú, ta không dám chắc. Nếu ngươi có thể chót lọt, ta cũng sẽ chú ý đến.” Nét mặt Cự Giải không mấy vui vẻ. Nàng nói dứt câu lập tức cùng Như Mộng hồi cung. Hoa Tể tướng thở phào rồi bước vào phủ. Chỉ riêng nữ nhân Lâm Uyển vẫn đứng đấy, nhìn bóng kiệu của Cự Giải đi xa khuất mới quay lưng rời đi. ______________________________________

Đọc Truyện Duyên Số

Đường phố sáng sớm đông đúc trong cái không gian nóng nực này lại càng cảm thấy oi bức. Hai hàng cây bên đường lại rì rào, xanh mát giống như muốn giúp mọi người xua tan đi cái nắng mùa hè. Ở dưới những tán cây ấy người ta nhìn thấy một cô bé đang cật lực lao về phía trước trên một chiếc ván trượt xanh màu ngọc. Cô bé ấy tên gọi là Sư Tử- một học sinh thuộc về y đa khoa của trường XYZ. Mà ngày hôm nay chính là ngày khai giảng. Cái đáng nói hơn bây giờ đã là 7h15.

Việc Sư Tử đi học muộn vào ngày đầu tiên xác suất xảy ra đã lên đến 80%. Sư Tử vô cùng chán nản. Cô bé thường ngày luôn là một trong những người đến trường sớm nhất nhờ chiếc đồng hồ sinh học vô cùng chất lượng. Cũng tại tối hôm qua nhờ phúc của con bạn thân Xử Nữ liền nhảy hồ truyện mới dứt không ra liền đọc đến tận hơn một giờ mới ngủ báo hại hôm này đồng hồ liền đình chỉ hoạt động.

Sư Tử thầm rủa, chân vẫn đạp đều đưa người lao nhanh về phía trước. Lúc này cô cũng đã nhìn được đến cổng trường. Chỉ là cái cổng này rất không có lòng từ bi đang từ từ đóng lại mà đằng sau nó là hai đứa bạn thân cô Xử Nữ và Bạch Dương đang gào thét vẫy tay kêu cô mau qua.

Sư Tử nghiến răng dùng hết sức bình sinh đạp qua khi cánh cổng còn một vài cm nữa thì đóng hẳn. Cô thở phào nhẹ nhõm nhảy khỏi ván trượt cưng của mình. Chỉ có 20% mà cũng thành công. Cái này phải nói là…. cô quá giỏi đi ha ha ha.

Nhìn khuân mặt hớn hở của Sư Tử trong khi suýt muộn học Xử Nữ liền có thể đoán được con bạn mình lại bắt đầu tự sướng liền vô cùng nhân hậu gõ cho nó một cái để tỉnh hẳn.

Sư Tử bị gõ đau cho tỉnh mộng quay ra ấm ức lườm Xử Nữ một cái. Chỉ là cô cũng chỉ có thể lườm nha thật không dám làm gì khác. Bạch Dương cười cười nhìn hai đứa bạn mình lên tiếng:

-Hai đứa mày có định vào khai giảng không hiệu trưởng cũng sắp xuất hiện rồi đấy còn đứng đây ghanh nhau tí lại đi lao động cả lũ giờ.

Cả ba người xô đẩy nhau một hồi cuối cùng cũng vào được đến chỗ ngồi. Tuy Sử Tử và Bạch Dương không học cùng lớp với Xử Nữ nhưng trùng hợp là chỗ của bên báo chí lại ngay bên cạnh của bên y đã khoa nên bọn chúng mới không phải xa nhau.

Khải giảng bắt đầu. Dưới sân trường vẫn như cũ ồn ào như một cái chợ vỡ. Ở bên trên các thầy cô vừa nói vừa nhắc cuối cùng cũng chỉ đành nói cho xong phân mình rồi đi xuống. Đến phiên hiệu trưởng lên tiếng. giọng nói của thầy vô cùng lớn đem dẹp hết tiếng ồn ở phía.

Bọn sinh viên lúc này mới im lặng vô cùng giả tạo bày ra bộ dạng ngoan hiền vô cùng không thực tế. Hiệu trưởng hài lòng lúc này mới đứng lên phát biểu. May mắn thay bài thuyết trình của thầy hiệu trưởng cũng không quá dài dòng khiến cho bọn sinh viên đều thở dài nhẹ nhõm rất chờ mong ngóng đến tiết mục văn nghệ.

Nào ngờ hiệu trưởng vẫn chưa kết thúc phần nói của mình vừa rồi chỉ là một phút lấy hơi. Thầy cất giọng:

-Các em học sinh thân mến. Học kì này chúng ta may mắn được thầy Bảo Bình từ bệnh viện XXX là giáo sư tiến sĩ chuyên về nôi khoa về dạy chuyên đề cho các em khóa y đa khoa.

Bên dưới toàn bộ vỗ tay rầm trời vô cùng có khí thế chào đón thầy mới về dạy. Thầy hiệu trưởng cũng bước xuống để lại chỗ cho Bảo Bình tiến lên. Bảo Bình vô cùng không tình nguyện bước lên. Phải nói hắn cũng không rảnh đang yên đang lành nhảy về dạy cái lũ quỷ này. Chỉ là hắn lỡ tay chọc phải tên thù dai Ma Kết nên liền bị phạt chuyển hộ khẩu về đây 3 tháng. Mẹ nó ông đây chắc chắn sẽ trả thù thằng khốn nạn.

Bảo Bình quét mắt xuống phía dưới một lượt nhìn một lũ sinh viên đang dùng đủ các loại ánh mắt hướng về mình mà nổi da gà. Hắn thu ánh mắt lại nói:

-Ba tháng tiếp theo này mong các em bên y đa khoa có thể chuẩn bị kĩ lưỡng một chút. Tôi không muốn có tiếng hét nào trong lúc tôi làm việc.

Sau đó hắn vô cùng thong thả bước xuống dưới ảnh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người còn có cả ánh mắt si mê của mấy nữ sinh. Sinh viên y khoa phần lớn là nam nhân lớp đầu đều đã chảy ba vạch đen. Câu này là ý gì. Uy hiếp? Coi thường? Hay là cái mẹ gì? Thứ lỗi cho sinh viên bọn tôi không thể dịch nổi cái câu nói đầy ẩn ý của giáo sư tiến sĩ ngài. Sau đó vô cùng thức thời chuyển đến chế độ lo lắng ba tháng này phải cùng loại người này đọ trí muốn giết người rồi mà.

Học sinh khối khác đa số không thể hiểu được sau khi tò mò về lời giới thiệu toàn bộ nữ sinh đều than ngắn thở dài tại sao mình không vào y để lỡ mất một thầy giáo đẹp trai nhường này. Nói đến Bảo Bình đương nhiên là một người ngoại hình rất khá. Mặt mũi sáng sủa với mái tóc ngắn cháy nắng bị hắn làm cho xù lên, đôi mắt màu nâu sẫm luôn luôn ẩn hiển tia nhìn thích thú với mọi thứ xung quanh kết hợp với nước da hơi ngăm ngăm khỏe mạnh và thân hình cân đối khiến hắn vô cùng dễ nhìn.

Xử Nữ ngồi bên cạnh khều khều hai nhỏ bạn: “Chúng mày may quá còn gì thầy giáo đẹp trai vậy mà”. Sư Tử nhún nhún vai. Bạch Dương gật đầu nói: ” Uk đẹp trai thật nhưng tao cảm thấy rất bất an. Không biết ba tháng ông này dậy có ổn không nữa. Haizz. Tiểu Sư mày thấy sao.”.

” Uk thì ông ấy đẹp thật. Cơ mà tao cũng cảm thấy bất an. Cái này là phản xạ không điều kiện nha. Là cảnh giác trước sự vật nguy hiểm nha. Tao cảm thấy ba tháng này lớp mình tốt nhất theo lời ổng nói chuẩn bị tốt chút.”. – Sư Tử nói vô cùng chắc chắn khiến Bạch Dương đã lo nay càng bất an.

” Mẹ hai cái đứa này cứ làm như chúng mày thì ngoan hiền lắm ấy tao còn đang muốn chờ có người xử được lũ chúng mày đây. Đúng là lo lắng suông.” Xử Nữ là người ngoài cuộc đã là người ngoài cuộc không hiểu được lại còn đánh vào nỗi đau của Sư Tử và Bach Dương. Hai đứa vô cùng ấm ức lại chỉ có thể chịu đựng.

Xử Nữ chính là nữ vương của bên báo chí đó. Ở trong trường này nói lợi hại nhất ngoài bên luật ra còn có báo chí. Mà bọn báo chí vô cùng thù dai đã gây thù với chúng liền bị bọn chụp ảnh, soi tin, giật tít đủ kiểu khiến cho danh dự hoàn toàn bị rơi xuống vực sâu không đáy. Mà Xử Nữ đây chính là nữ vương- người giỏi nhất cũng là người được tôn sùng nhất của cả khối báo chí. Vì vậy đắc tội với cô nàng chính là đắc tội với khối báo chí. Đến lúc đó liền có thể vui vẻ tự động đi gặp diêm vương đi.

Ngày khai giảng cứ thế qua đi vô cùng thuận lợi bắt đầu cho một năm học thú vị và đầy bất ngờ.

Đọc Truyện Kỳ Duyên Xuyên Thế

Lúc này, Lão Quân mới vội vã đuổi tới nhà của Bạch Song Tử. Vẻ mặt lão cuống cuồng xông thẳng vào phòng thì thấy Thiên Yết nằm trên giường sắc mặt tái nhợt.

“Xú nha đầu!!! Ngươi thật là khổ a! Chưa gì đã đi sớm như vậy, còn quá trẻ mà. Đều tại ông trời không có mắt, uổng công ta cho nàng dùng Bích Tuyết Liên chữa trị mà sống lại. Giờ nói đi là đi…. Huhu….” Lão gục bên cạnh, gào khóc không khác gì một đứa trẻ.

Bạch Song Tử đang vận khí bên cạnh không khỏi nhíu mày, thẳng chân đạp một phát khiến lão ngã ra sàn.

“Ui da cái mông của ta. Tiểu tử thối, ngươi dở chứng cái gì. Đều do ngươi cho nàng ta lên thi đấu với con cọp cái đó. Thật là uổng mệnh mà…” Lão phất tay, mặt mày nhăn nhó.

Khóe miệng Bạch Song Tử giật giật, từ bao giờ lão già khó ở kia biết thành một cái lão đồng mặt dày vô sỉ khóc lóc đến khó coi kia?

“Nàng ta không sao, chỉ là bị hao tổn chân nguyên, lại bị phản vệ của Bích Tuyết Liên nên mới như thế.”

Bạch Song Tử khinh bỉ hắn, đứng dậy rót một chén trà nóng. Khụ, vừa rồi hình như hắn cũng như ngồi trên đống lửa đó nha.

“Thật? Quả nhiên đồ của ngươi cũng chẳng phải thứ tốt gì, còn có tác dụng phụ, hừ.” Lão Quân đứng dậy, bộ dạng khó coi kia biến đâu mất, hai mắt lão lóe lên.

“Tạm thời là thế. Ngươi ở đây trông coi một chút, ta đi sắc thuốc trị thương cho nàng. Cẩn thận đừng động vào người nàng, không sẽ bị đánh văng.” Bạch Song Tử đứng dậy, đỡ eo đi ra cửa dặn dò.

Lão Quân chưa kịp mừng thì thấy bộ dáng có phần kì quái kia của hắn liền tự động nhích xa giường Thiên Yết ra một thước.

“Không sao là tốt.”

Mãi đến chiều tối, lão Quân ngủ gục ra bàn vẫn chưa thấy nàng tỉnh dậy. Bạch Song Tử vẫn cứ ra vào kiểm tra, vừa đi được một lúc, mi tâm Thiên Yết lộ ra một đóa Bạch Liên chói lóa dần bao phủ cả thân thể nàng.

Phủ Lạc Vương.

Thế Quân Ma Kết lúc này đang tao nhã ngồi trong đình thưởng rượu ngắm trăng, đột nhiên sợi dây đeo ngọc bội trên ngực hắn nóng lên. Cơ thể hắn dường như bị bức bách, đột ngột phun ra một ngụm máu.

“Gia!!!” Khải Vệ bên cạnh vội vã đỡ lấy hắn. Thấy máu trên mặt đất liền tưởng hắn trúng độc hoảng hốt mặt mũi tái xanh.

“Gia, ngươi trúng độc?”

Lạc Vương âm trầm ôm ngực không đáp lời, miếng ngọc trong lồng ngực ngày càng nóng hổi. Hắn phi thân lên mái nhà, chạy đi dưới ánh trăng chỉ trong nháy mắt.

Nếu ai nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ chết đứng vì Lạc Vương từ lâu trong miệng bọn họ vốn là phế vật nha. Sao có thể như quỷ như thần biến mất nhanh chóng như thế.

Thế Quân Ma Kết bay mãi cho đến khi ra đến bìa rừng ngoại thành, ngọc bội mới hạ nhiệt. Hắn ngả người lên mái một tiểu viện nghỉ ngơi.

Tâm mạch lúc này cũng đã bình ổn, hắn chậm rãi ngưng tụ khí tức điều chỉnh lại.

Ánh trăng mờ ảo chiếu lên gương mặt hoàn mỹ của hắn, đôi mắt thâm trầm nhìn phía xa về hướng hoàng cung, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

“Quái lạ, cũng không phải ngày phát tát độc. Tại sao lại đau đến vậy?” Hắn nhíu mày, siết lấy ngọc bội.

Miếng ngọc màu đỏ chạm khắc một đóa sen cách điệu tinh xảo kia chính là Ngọc Triệu Hồn biến mất sau khi Thiên Yết đến nơi này.

Lại nói, Thiên Yết lúc này nửa tỉnh nửa mê cảm nhận lửa đốt khắp thân thể mình, từng mạch máu như sôi trào muốn xé tan nàng ra. Thống khổ vô cùng tận nhưng cả người cơ bản chẳng có sức lực phản kháng nào. Thiên Yết mím chặt môi, liên tiếp mấy trăm lần thống khổ như thế sau đó liền yên tĩnh.

Một hơi lạnh từ mi tâm tản mát ra khắp người, chưa đầy một giây liền cảm thấy buốt giá bao phủ. Đầu nàng tê dại, lục phủ ngũ tạng, kinh mạch như bị đóng băng. Liên tiếp thêm trăm lần nữa.

Lạc Vương Ma Kết không ngờ liền cảm nhận được cỗ khí tức cường đại bất thường kia. Hóa ra nơi hắn đáp xuống chính là gia viên của Bạch Song Tử, trùng hợp thay hắn lại đang đứng ngay trên căn phòng nàng nằm.

Lão Quân cũng giật mình mở mắt, lúc này cũng thấy bóng dáng Bạch Song Tử vội vã đi vào.

“Chuyện này là sao?” Lão Quân mơ hồ hỏi hắn.

“Tủy phạt.” Hắn kinh sợ đáp. Không ngờ, Bích Tuyết Liên kia giúp nàng thay da đổi thịt, đan điền của nàng ta dần dần ngưng tụ nguyên khí. Kinh mạch được tẩy luyện trăm lần vô cùng mạnh mẽ. Cũng nhờ một trận kia đã đem nguyên khí của Bích Tuyết Liên đánh thức.

Cả người nàng phủ hàn khí trắng xóa, những người có mặt ở căn phòng này không nhịn được mà hít một hơi rùng mình. Qua một chốc lại ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ bay ra khiến tinh thần người ta thoải mái.

Lạc Vương Ma Kết ở trên mái viện bỗng nhiên cảm nhận được lồng ngực đập rất mạnh. Toàn thân tựa như máu huyết sôi trào, cơ hồ kích thích độc trong người hắn phát tát. Trong chớp mắt hắn vội vã biến mất trong màn đêm, để lại ánh nhìn kín đáo trên người nữ nhân đang nằm trên giường.

“Một canh giờ nữa sẽ xong. Mong rằng nàng ta chịu được.” Bạch Song Tử căng thẳng nhíu mày quan sát. Kế bên hắn là Lão Quân cũng không khá là bao.

Thiên Yết trên giường sắc mặt tái nhợt, mi mắt còn phủ một lớp băng tuyết, hơi thở yếu ớt cơ hồ không cảm nhận rõ. Cứ như nàng đang bị đóng băng.

Một canh giờ trôi qua, Thiên Yết thế nhưng vẫn chưa nhúc nhích. Toàn thân nàng vẫn bị bao phủ bởi một lớp hàn khí trắng xóa. Lão Quân quan sát kĩ lưỡng, không khỏi sốt ruột. Hắn đi đi lại lại quanh phòng hơn cả trăm lần, cứ lầm bầm gì đó không rõ.

“Tên bạch kiểm kia dám gạt ta, một canh giờ rồi sao vẫn chưa tỉnh?”

“Nữ nhân này thật kì quái. Lâu như vậy vẫn không cảm nhận được khí tức gì khác thường.”

“Có khi nào nàng ta ngỏm củ tỏi rồi hay không?”

Trông lão cứ như một người cha hết mực yêu thương lo lắng cho con gái cưng của nình vậy. Nhưng mà dù thế, nữ nhân kia vẫn không hề lay tỉnh.

Lão Quân bỗng dưng cảm thấy mắc tiểu tiện. Chắc lưỡi một cái phóng ra ngoài giải quyết. Lúc này, hắn không ngờ Thiên Yết đúng là đã mơ màng tỉnh từ một canh giờ trước.

Nàng cảm giác toàn thân đã đông cứng, không cách nào mở mi mắt được. Nằm trên giường không nhúc nhích nghe được mấy lời độc thoại của Lão Quân, nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, từ đó sinh ra thiện cảm nhiều hơn với lão.

Cánh cửa phòng đẩy vào lần nữa. Bạch Song Tử bê một chén thuốc nóng đến gần, hắn cẩn thận thăm dò thì không thấy phản vệ của Bích Tuyết Liên nữa, nhưng vẫn có một lớp hàn khí lạnh thấu xương. Hắn vận công bảo vệ mình, ngồi xuống bên giường nâng nàng dậy một cách cẩn thận.

“Nữ nhân, ngươi phải uống hết đó nha.”

Chén thuốc đưa vào trong miệng có vị đắng đến mức khiến Thiên Yết mở mắt trừng lên làm cho Bạch Song Tử giật mình hoảng hốt buông nàng ra khiến nàng đập đầu xuống giường.

“Quỷ a… Ngươi, ngươi tỉnh lại?” Hắn ôm con tim nhỏ bé của mình vuốt xuôi ngược rồi hỏi.

Thiên Yết phun hết thuốc ra ngoài. Cái này là cho người uống sao? Đắng chết bà đây a. Nàng trợn mắt, vừa nãy hắn để nàng dập đầu xuống giường thì phải. Thiên Yết vẫn giữ nguyên tư thế nằm thẳng, mắt thì trợn trừng, mặt trắng bệch rất dọa người, môi tím ngắt run rẩy từng hồi vẫn không thốt ra lời được.

Thấy vậy, Bạch Song Tử sốt sắng sợ nàng ta bị hắn hại mất mạng, hận thù với hắn liền nhào đến vuốt mắt nàng xuống.

“Mô Phật, nữ nhân ngươi chết rồi cũng không nên trừng người ta như vậy, người ta sẽ ngủ không ngon đâu nha. Mau nhắm mắt lại, đi thong thả a.”

Thiên Yết vẫn giữ đôi mắt trợn trắng, trong đầu nàng đã có vô số cách thức bạo lực dùng để xử đẹp tên hoa hoa công tử kia.

“Tiểu tử thối, ngươi làm gì đó?”

Lão Quân cầm hai cái bánh bao chạy vào thì thấy Bạch Song Tử ở bên giường làm hành động kì quái. Lão nhào đến, đá đít tên lang băm kia.

“Nha đầu, ta có bánh bao nóng này. Ngươi mau tỉnh lại ăn đi. A, sao lại trừng mắt? Ngươi có điều gì khó nói sao?” Lão Quân thấy lông mi nàng chớp nhẹ, biết nàng cuối cùng cũng an toàn trong lòng thở phào.

Lão quay sang liếc mắt cảnh cáo với Bạch Song Tử khiến hắn cảm thấy khó hiểu.

“Nữ nhân, ngươi mau thử vận khí điều tiết lại đi. Hiện tại hàn khí xâm nhập vào cơ thể ngươi quá lâu nên mới có triệu chứng tê liệt tạm thời như vậy.” Bạch Song Tử thu dọn chén thuốc, nói với nàng.

Thiên Yết chậm rãi vận khí, một luồng ấm nóng chạy khắp cơ thể khiến nàng sảng khoái đến không ngờ. Lại đảo mười vòng, nàng đã chậm rãi ngồi dậy nhìn cả hai người kia.

“Bạch Song Tử, thuốc đó của ngươi sao lại đắng thế?”

“Chắc do ta bỏ Hoàng Liên* nhiều quá nên đắng ha ha.” Bạch Song Tử cảm thấy không ổn, hắn vốn chỉ muốn nàng mau tỉnh lại thôi mà.

“Chứ không phải toàn bộ là Hoàng Liên cộng với mấy vụ thuốc cực đắng à?” Thiên Yết nhoẻn miệng cười, nụ cười tà ác khiến ai kia rùng mình.

“Nha đầu, ăn bánh bao không?” Lão Quân sực nhớ ra bánh bao nóng hổi vừa mua, đưa đến trước mặt cho nàng.

Thiên Yết còn đang định giáo huấn tên bạch kiểm kia một trận thì bụng nàng đã biểu tình kêu lên mấy tiếng “rột rột” thật lớn.

“Ta ăn hai cái.” Thiên Yết da mặt vốn dày, trực tiếp nói.

“Hà hà, chắc ngươi cũng đói lắm rồi phải không? Người đâu làm một bàn thức ăn cho chúng ta.” Bạch Song Tử cười lấy lòng, ra lệnh cho gia nô.

Thiên Yết tiêu sái ăn bánh bao thật ngon, thầm tính kế với người nọ.

Đọc Truyện (12 Chòm Sao) Duyên Tiền Định

Sư Tử lật đật lấy cái quạt mo ra, quạt cho lửa bếp cháy bập bùng mà thổi cơm. Bữa nay cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ có món trứng và mấy quả cà muối, thêm đĩa rau muống luộc như mọi ngày. Nó cứ thơ thẩn, hì hụi vừa quạt vừa gẩy rơm vào, xong xuôi lại bắc thêm nồi nước lớn luộc rau. Thi thoảng lại lấy vạt áo lau lên mặt cho đỡ cay mắt, khịt khịt cái mũi vì bị khói nồng phả vào mặt. Trời giờ vẫn còn sớm, nhưng chẳng hiểu sao anh trai nó đã lọ mọ từ vùng trên về giục nó cơm nước, nghe đâu là sắp tiếp ai đấy. Ổng còn nói nó cứ nấu như thường thôi, không việc gì phải tươm tất quá, nghe cũng biết là người quen thân lắm nên mới thết đãi đạm bạc như vậy. Và cũng chẳng ngoại dự đoán của Sư Tử, khi nó vừa xong xuôi bưng mâm cơm lên thì đã thấy ông Bảo Bình ngồi nói chuyện với anh trai nó, có vẻ như ông vừa làm một ít thuốc lào, cái điếu cày vẫn còn gác cạnh bàn, tuổi già cũng lấy đó làm niềm vui thú, một thói quen khó bỏ.

– Sao ông Bảo Bình đến mà anh không mua thêm ít gì để em nấu, người một nhà thì cũng phải tiếp đãi tử tế chứ? – Sư Tử đặt mâm cơm xuống, khều chân đá một cái vào đùi ông anh mình. Nó vốn ghét cái thói này của anh, bình thường có hai anh em thì làm chút cơm rau no bụng qua bữa cũng được nhưng bậc cha chú đến chơi nhà, chẳng những quen thân mà còn có ân thì phải tiếp cho chu đáo chứ?

– Thôi, thôi, đừng trách thằng Cự Giải thế, ông già rồi, ăn nhiều lại khó tiêu, cơm rau dưa như vầy, Sư Tử nấu là ông mê lắm. – Ông Bảo Bình cười xuề, đưa tay vuốt vuốt tròm râu dài đã lấm tấm ngả màu bạc trắng. – Mà hôm nay ông đến cũng chủ yếu để bàn công chuyện. Thôi, bây cũng ngồi xuống ăn đi, còn phải đi cho kịp việc.

Sư Tử nghe vậy thì cũng mau lẹ mở vung cái niêu đất ra, dung cái đũa cả mà bới tơi cơm lên rồi xới làm ba bát. Đoạn nó ngồi xuống cái ghế gỗ bên cạnh Cự Giải, mời cơm ông Bảo Bình rồi bắt đầu ăn, không nói thêm câu nào.

– Xong chuyến này, anh có việc này nhờ mày làm, không những không khổ sở lên đèo lội suối mà còn giúp mày ăn ngon mặc ấm, hơn hẳn ở với anh. – Cự Giải vừa và miếng cơm vào miệng vừa nói.

Sư Tử đáp lại. Mấy lời này nó đã nghe đến quen tai. Ừ thì nó cũng biết bản thân đã đến tuổi lấy chồng, sao cứ ở với anh trai mãi được. Nhưng chưa có mối nào khiến nó ưng cả, vả lại lão chưa lấy vợ thì việc gì nó phải vội vàng?

– Đúng là không thể để mày thành thím già ế chồng được nhưng ý anh không phải thế. Mày có biết cái nhà họ Vương mới từ bên nước Bắc về không?

– Ừ, thì sao? – Sư Tử nói trổng.

– Anh muốn mày vào nhà ấy nằm vùng một thời gian, xem xem có sự lạ gì không…

Cự Giải cắn cắn đầu đũa ra vẻ trầm ngâm như còn đắn đo lắm. Nhưng việc này không làm thì không được. Mới hôm kia thôi, khi anh có việc lên kinh thì bắt gặp có một nhà chuyển đến. Nhìn vào đã biết là quyền quý, nhưng điều đó chẳng đáng bận tâm là bao so với việc nơi đây, tử khí bao trùm rất nặng. Lúc ấy, với bản tính của một thầy phép, anh đã nán lại hồi lâu, nhìn chằm chặp vào trong nhà cố tìm rõ nguồn cơn sự việc. Nhưng chẳng để Cự Giải phải mỏi mòn kiếm tìm, cổng gỗ lớn của căn nhà bất chợt mở và có hai người từ trong bước ra, nhìn bề ngoài có lẽ là gia chủ nhà này. Bộ dạng thân mật kia, chắc đây là một cặp vợ chồng. Người chồng một tay luồn ra sau đỡ vợ, tay còn lại nắm lấy tay vợ mình mà dìu từng bước, người kia là đang mang thai, cái bụng lớn nhô cao thấy rõ, Họ càng đến gần thì sự chột dạ đến gai người của Cự Giải càng lộ rõ. Trần đời anh chưa từng thấy người trần nào còn trẻ mà cả mái tóc đều bạc trắng, âm khí nặng nề đến vậy, họa chăng chỉ có yêu ma hóa thành? Nhưng khi làm phép để đôi mắt nhìn cho tường tận thì anh lại thấy căn nguyên hai người kia không phải yêu cũng không phải ma. Người vợ tuy mái tóc bạc trắng có phần ma mị nhưng dương khí ổn định, thậm chí có phần thịnh hơn bởi cái thai trong bụng. Người chồng thì thật sự là nhìn chẳng khác phàm nhân. Điều đó càng khiến anh cảm thấy lạ, sự việc có lẽ chẳng hề đơn giản.

– Nếu như đã là điều khiến anh phải thăm dò kĩ vậy thì chắc lần này không phải chuyện vặt bình thường, em e…

Sư Tử giờ đã bắt đầu lo lắng. Không phải nó nhát gan thoái thác nhưng nhỡ vì nó mà mọi sự không thành thì sao? Dẫu sao đạo hạnh của nó cũng không cao, và nhìn vẻ mặt Cự Giải thì đây không phải việc có thể xem thường, sai một li liền gây hậu quả không lường.

– Cháu đừng lo, để bảo đảm thì ta và Cự Giải đã tính sẵn cách để nếu cháu bị phát giác cũng có thể tẩu thoát. Nhiệm vụ chính của cháu là thu thập thông tin, càng nhiều càng tốt nhưng nếu thấy nguy hiểm phải liền rút. – Ông Bảo Bình bây giờ mới lên tiếng, vẻ nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt có phần khắc khổ của người đàn ông đã luống tuổi. Đoạn, ông lấy từ trong tay áo ra một lá bùa được gói cẩn thận trong bao vải đỏ. – Bà Xử Nữ cũng đã làm cho cháu một lá bùa, nhớ luôn đem theo bên mình. Nó sẽ giúp kẻ kia không thể nhìn ra chân tướng của cháu. . . .

– Út Bình nghĩ gì mà cứ đờ đẫn hoài vậy?

Song Ngư ngồi cạnh, thấy Thiên Bình hồi lâu cứ nhìn chăm chăm xuống dòng nước đang chảy mà không nói gì thì liền mở lời bắt chuyện. Nhìn bộ dáng giật mình ú ớ của cô khiến anh bật cười. Nhẹ nhàng vòng tay qua cái eo nhỏ mà ôm ghì cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô đầy âu yếm, hít hà lấy hương thơm hoa nhài còn vương lại trên tóc cô óng ả. Đó là điều một người chồng tường lai nên làm đúng chứ? Anh biết cô không thể cứ chú tâm vào anh một cách thật lòng, nhưng anh thì lại không thể tỏ ra đờ đẫn lạnh nhạt được. Nếu Thiên Bình vẫn còn khó khăn trước sự gần gũi này thì anh sẽ chủ động nhiều hơn, ủ ấm thêm tình cảm này. Hỏi anh có thương Thiên Bình không? Có, anh thương cô, thương cho cái số phận đớn đau và sự hi sinh của cô dành cho anh. Vậy anh có yêu Thiên Bình không? Có, anh yêu cô, như yêu một người em gái ruột thịt. Nhưng Trịnh Song Ngư này, có chết cũng không muốn trở thành ông Trịnh Lăng thứ hai, làm khổ vợ mình. Và anh càng không muốn Thiên Bình trở thành bà Ỷ Lan thứ hai, sau tất cả những gì cô đã làm cho anh, anh nợ cô.

– Em nghe nói, bà ba dạo này hay làm khó dễ anh? – Thiên Bình đầu tựa vào lồng ngực Song Ngư, hỏi han.

– Cũng do bà ta đang được ba ưu ái, mà Út Bình đang lo cho anh đấy à?

– Đó là bổn phận của em, lo lắng chăm sóc cho chồng mình.

Cô đáp lại, vẻ mặt vẫn lạnh băng. Mọi thứ xung quanh cô và Song Ngư có lẽ sẽ chỉ gói gọn trong hai từ ‘trách nhiệm’ và ‘bổn phận’, không hơn không kém. Vì thương cảm lẫn nhau mà quan tâm nhau, cố vun đắp cho cái tổ ấm tương lai này. Nếu Song Ngư thương cô vì cô đã gánh cái nghiệp cho anh thì Thiên Bình lại thuơng anh vì chính hoàn cảnh của anh. Dù là đứa trẻ chưa một lần biết mặt cha mẹ nhưng ít ra Thiên Bình cũng không phải chịu cái cảnh như Song Ngư, từ nhỏ đã phải nhìn gia đình tan vỡ, mồ côi mẹ, ba vì công việc mà ít khi để mắt chăm lo, đi thêm bước nữa. Có lẽ vì sự ám ảnh ấy nên cho dù bà hai Xuân Thị có thương yêu anh hết mực thì anh vẫn chưa một lần gọi bà là mẹ. Họa chăng tất cả đều xuất phát từ sự đồng cảm ở hai linh hồn dù không đồng điệu.

Bạn đang đọc nội dung bài viết Đọc Truyện Nghiệt Duyên trên website Duhoceden.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!