Cập nhật nội dung chi tiết về Đọc Truyện [Thiên Yết mới nhất trên website Duhoceden.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
[Thiên Yết – Kim Ngưu/Bạch Dương – Nhân Mã] Dập tắt hy vọng – Tơ hồng mong manh.
108,243
lượt thích /
40,300,664
lượt đọc
Author: Ayumi Amamiya Ngân.
Thể loại :Bí ẩn, người sói, lãng mạn, sủng ái, tâm lý, ma cà rồng, 12 chòm sao,…
Couple chính: Kim Ngưu x Thiên Yết. Và Bạch Dương x Nhân Mã.
Các cặp phụ: Chưa quyết định.
Summary:
– Nếu từ lúc bắt đầu mối tình này đã là sai, thì em cũng sẽ không quan tâm đâu. Em chỉ biết rằng từ giờ trái tim em đã thuộc về anh.
– Nếu cô ấy không muốn rời xa tôi thì tôi sẽ bất chấp tất cả để có thể ở bên cạnh cô ấy.
Một chàng trai với trái tim cô độc, sống trong cảnh hà khắc của gia tộc và mang trong mình tâm bệnh. Mỗi lần tái phát, anh lại phát điên lên theo cảm xúc mà thèm khát giết người và xâu xé họ.
Một cô gái với tấm lòng chân thành luôn ấm áp yêu thương. Đối nghịch nhau như vậy, mà ở gần lại dung hợp bù trừ cho nhau. Đến cuối cùng, liệu có thể thành một đôi uyên ương song hành mãi mãi bên nhau?
***
Tôi gặp anh ấy vào một chiều mùa thu. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy người con trai ấy cuốn hút đến lạ. Trái tim tôi đập trật một nhịp mà tôi không hề hay biết. Khi tôi nhận ra mình biết yêu thì người đó…
Tôi gặp cô ấy ở quãng đường chân đồi. Tôi chưa thấy người con gái nào đẹp rực rỡ đến vậy. Cả người cô ấy như có vầng hào quang sáng ngời vây quanh. Đôi mắt màu cam lấp lánh đó nhìn tôi rất đáng yêu. Chợt nhận ra, phải chăng mình đã rung động rồi? Sau này gặp lại, quả là duyên phận mà. Nếu tạo hóa đã sắp đặt như vậy, thì còn gì ngại nữa mà không đến với nhau chứ?
Đọc Truyện ( Thiên Yết
Công viên….
~~~~~~~*~~~~~~~
Gió mang hương hạnh phúc quyện vào mọi trò chơi. Ánh đèn lung linh huyền ảo mang niềm hạnh phúc ấy đến gần nhau, khắc sâu vào từng tế bào trên cơ thể. Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu xuống vạn vật, trong trẻo và dịu dàng, chẳng còn dấu vết của trận mưa đêm. Sau giông tố, nắng sẽ lên. Nhưng đôi khi, sau giông tố sẽ là giông tố khác. Nhân Mã khép hờ đôi mắt, trước mắt cô là cánh đồng hoa hướng dương, sắc hoa vàng rực đưa mắt hướng về phía ánh nắng mặt trời ấm áp, cô tình cờ phát hiện ra chỗ này lúc tách ra đi riêng trong khi mọi người còn đang bận dỗ Thiên Bình. JB đi theo sau cô, đưa mắt tìm khuôn mặt Mã bằng ánh nhìn dịu dàng, cô đã quay lại và nhìn anh trân trân. _”Em thích ngắm cảnh từ lúc nào vậy, Cherry?” JB lại quay ra nhìn Mã: _”Đừng lạnh lùng với anh nữa. Xin em Cherry.” Không tới gần, nhưng Mã cũng cảm giác được như JB vừa trao cho cô một nụ hôn nhẹ lên trán. Trái tim cô khẽ nhói lên. Cô buộc phải làm việc này. _” Thiên Yết đâu?” Tim JB sững lại. Anh đang nghĩ hoặc hy vọng mình nghe nhầm. Anh hơi nhíu mày nhìn về phía người con gái ấy: _”Anh đi một lát! Sẽ gặp em sau!” – Và anh định quay đi. _” Hàn Nhật Phong!” – Nhưng giọng nói cố dằn xuống đầy khó chịu của Nhân Mã ngăn anh lại. Lần này chắc chắn JB không nghe nhầm. Người con gái ấy vừa gọi tên anh. Điều anh đã muốn nghe rất nhiều lần. Anh đã muốn Nhân Mã gọi anh là Nhật Phong thay vì ” JB, JB ” nhường nào! Nhưng trong hoàn cảnh lúc này… _”Em…” – Tim JB quặn lên, anh không biết phải nói gì hay hỏi gì bây giờ. Nhân Mã tiến đến gần JB._” Thiên Yết đâu?” – Câu hỏi đó lại cất lên, cứa vào tim gan anh. Trong anh, cảm xúc đang hỗn độn nhưng nỗi lo lắng sẽ mất người con gái đó là lớn nhất. _”Anh yêu em!!!!” _”…” _”Xin lỗi anh.” Nhân Mã rời ánh nhìn của JB và chân bước hướng ngược lại, cô lướt qua anh trong tích tắc. Giây phút đó, anh cảm giác như sẽ mất đi tất cả, như mình sắp rơi. Bất giác, tay anh vươn ra nắm lấy tay Mã, cô khựng lại. _”Anh xin em! Xin em đừng rời khỏi anh.” Nhân Mã giật mạnh tay ra khỏi tay anh, dằn xuống một câu trước khi bước đi. _”Quên-em-đi!” – Và cô bước đi thật nhanh. Từng câu, từng chữ từ miệng Nhân Mã phát ra, như mũi dao đâm vào tim anh, khắc từng đường hằn sâu màu máu. Thà cô dùng một nhát dao giết chết anh, anh còn thấy đỡ đau hơn thế này. Làm sao anh sống khi thiếu cô? Làm sao? JB chạy theo cô. Anh không thể để người con gái đó dễ dàng đi như vậy. Nhân Mã cứ chạy, cố chạy, như muốn trốn tránh điều gì đó trong cô. Điều gì thì chính cô cũng không thể hiểu nổi. Bỗng… Huỵch!! Do mãi suy nghĩ và không nhìn đường nên cô đã đâm sầm vào một người. Nếu người đó không đưa tay ra đỡ chắc cô đã ngã rồi. Mã chưa kịp định thần thì một giọng nói khá quen thuộc chợt vang lên, chứa trong ấy nỗi ngạc nhiên và lo lắng: _” Mã… Nhân Mã cậu đi đâu vậy?” – Hai tay Thiên Yết kéo cô ghì vào mình và dùng cả hai cánh tay ôm chặt lấy cô. Không sao diễn tả nổi cảm xúc trong cậu lúc này. Nhưng khi thấy nét mặt của Mã có phần khó chịu, Yết kéo Mã ra và chú mục vào cô, không chớp mắt. Song, đúng lúc này, nhìn qua đôi vai Yết, Mã nhận ra một bóng người đang chạy tới. Cô cũng đoán JB sẽ đuổi theo cô. Và nếu chạm mặt Thiên Yết bây giờ thì có lẽ sẽ khó xử cho cả ba. Bất ngờ, Mã nhón chân, rướn người, hai tay ôm vòng lấy cổ Yết và… Hôn. Yết không biết sao Mã lại thay đổi thái độ nhanh thế, nhưng Mã chỉ bắt đầu vài giây, lập tức Yết đã hôn đáp trả, thô bạo và cuồng nhiệt. JB dừng chân khi võng mạc in lên hình ảnh ấy. Đồng tử giãn rộng, trân trân nhìn, anh đứng như chôn chân xuống đất. Anh cảm thấy ngạt thở và tim co bóp mạnh dần. _”Tớ không ngờ cậu lại bạo như vậy… Um tụi mình về thôi!” – Yết bật cười, không hề hay biết còn một người con trai khác đang ở ngay sau lưng mình. Cậu khoác vai Mã và kéo cô đi. Yết vẫn cười thích thú. Còn Mã, cô liếc về phía sau một giây trước khi xoay người đi cùng Thiên Yết. Có lẽ ánh mắt Mã đã chạm vào ánh nhìn đau đớn của JB, nhưng nó lạnh lẽo bước qua. Mắt anh vẫn nhìn trân trân vào bóng dáng người con gái ấy, đang xa dần, xa dần, rồi khuất hẳn…
Theo yêu cầu của nhiều bạn. Có một số người đề nghị mình nên đổi couple. Và mình còn đang suy nghĩ :(((( Yết – Mã hay JB – Mã Cho au xin lời bình gấppppppppppp
Đọc Truyện Thiên Duyên Của Thiên Yết
Ở nơi xa xôi trong dải Ngân Hà , tồn tại 1 hành tinh bay vô định hướng mang tên Thiên giới . Nơi đó bầu trời được bao phủ bởi 1 khoảng không rộng lớn màu trắng tinh khiết , vạn vật mơ hồ , cảnh vật vô cùng tuyệt mỹ. Thời gian ở Thiên giới 1 ngày dài tựa 1 năm , nơi đó cũng tồn tại giữa ngày và đêm , thời gian thay đổi dựa vào màu sắc của khoảng không mà định đoạt. Ban ngày có 1 hỗn hợp màu sắc kỳ lạ , trong suốt và rực rỡ , ban đêm vạn sắc nhạt đi rồi biến mất để lại màu đen bí ẩn , trầm lặng.Thiên giới rộng lớn được trị vì bởi Thiên Đế và Thiên Hậu , đây là nơi sinh sống của các vị thần . Thiên Đế và Thiên Hậu sinh hạ được 12 người con. 12 người này chính là 12 vị thần đại diện cho 12 chòm sao trong Hoàng Đạo : Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Cự Giải ,Sư Tử , Xử Nữ, Thiên Bình, Thiên Yết ,Nhân Mã, Ma Kết ,Thuỷ Bình , Song Ngư.Câu chuyện kể về người con thứ 8 của Thiên Đế và Thiên Hậu tên là Thiên Yết. 6000 năm trước … Đỉnh núi Thiên Thi huyền ảo , phong cảnh mờ mịt như chốn bồng lai tiên cảnh . Trải dài sườn núi là những hàng phong thẳng tắp, lá xanh mơn mởn đầy sức sống. Thân ảnh 1 thiếu nữ trang phục nguyệt sắc đỏ rực thả người đáp xuống mặt đất. Nàng váy đỏ xòe rộng như đoá hoa đang nở rộ, mái tóc đen óng thả dài như suối nước trong chỉ cột bằng duy nhất chiếc nơ cùng màu. Nàng chân vừa chạm đất, váy như cánh hoa cúp lại, mái tóc khẽ bay đầy lặng lẽ, mị ngọc mày ngài. Đôi mắt trong veo như hồ thu không gợn sóng , tay vuốt ve con bò cạp đỏ trong tay. Gió đung đưa từng tán cây , những chiếc lá phong xanh nhẹ rơi trên xiêm y áo đỏ. Vài làn gió mơn trớn những nếp gấp , đôi khi lại đùa nghịch thổi tung vạt váy đỏ, lớp váy tung bay ,uốn lượn 1 đường rồi nhẹ rơi xuống. Nắng chiếu qua từng tán lá bao quanh thân thể nàng tỏa sáng. Đôi mắt thiếu nữ khẽ lay động , từ cánh môi anh đào thoát ra tiếng nói nhẹ, thanh âm tựa tiếng gió.” Còn không mau ra đây ? “Im lặng…” Mã Mã ! ” . Thiên Yết kiên nhẫn gọi lại lần nữa.” Nhân Mã không có ở đây!” Từ bụi cây rậm rạp vọng ra tiếng nói , thanh âm trong trẻo thật động lòng người.” Không có ai thật sao ?” . Thiên Yết hỏi lại lần nữa , giọng nói ngập tràn ý trêu đùa.” Thật mà ! “. Giọng nói khẳng định đầy chắc chắn.” Nếu không có ai vậy nãy giờ ta đang nói chuyện với ai ? “Không trả lời. Từ 1 gốc phong lớn , một thân bạch y như trăng sáng , mái tóc đen dài bước ra cười hì hì. ” Tiểu Yết tỷ à! Tỷ đang làm gì vậy ? “Thiên Yết liếc mắt nhìn người nọ , xiêm y ánh kim rực rỡ , trên người nàng ấy luôn toát ra khí chất đặc biệt . Dịu dàng mà đáng yêu.” Mã Mã , muội làm gì ở đây ? “. Thiên Yết chiêu mi vẻ dò xét ” Muội theo ta từ cửa Nam Thiên môn ? “” Ha..ha… Tiểu Yết tỷ tỷ à , mình tỷ xuống nhân gian chơi không phải rất buồn sao ? có muội theo cùng cũng tốt a ~ lúc tỷ buồn sẽ có muội an ủi , lúc tỷ nhàm chán sẽ có muội chơi cùng . Hơn nữa tỷ thấy đấy nhân gian nghe nói rất vui , thử hỏi có chốn vui vẻ nào mà không có ta ! cho nên…. “” Cho nên ?” . Thiên Yết nhếch môi.” Ta cũng muốn đi ! Cho ta theo cùng nga ~ Tỷ cũng biết ở Thiên giới quả thật rất nhàm chán a. Hàng ngày đối mặt với mấy lão thần tiên râu tóc bạc phơ ta sắp chán mà chết rồi…” *** Sau một hồi khóc lóc nháo loạn cuối cùng Nhân Mã cũng khiến Thiên Yết mềm lòng không đuổi mình trở về Thiên giới. Nhưng Mã Mã đáng thương hoàn toàn không biết thật ra tỷ tỷ rộng lượng của mình hoàn toàn không phải vì mềm lòng, lại càng không phải vì cảm thấy nàng nháo loạn mà đổi ý. Hai vệt sáng khẽ lướt nhẹ như 1 làn gió hướng thẳng xuống chân núi Thiên Thi nhằm kinh đô xa hoa sầm uất mà đến. Thật ra lần hạ phàm này của Thiên Yết chính là thanh tra bí mật quan sát thần tiên trực tiếp cai quản nhân gian, đồng thời tiện thể thu phục con thanh xà lén lút trốn xuống trần gian tác quái. Theo như cơ số nguồn tin thì con nghiệt xúc này đang cư ngụ ở kinh thành nước Nam ********* Kinh thành . . . Hội hoa năm nay thật náo nhiệt hơn mọi năm. Nhà nhà đều trưng hoa mình thích ra trước cửa. Phố xá hoa tươi thơm ngát, lồng đèn đủ loại màu sắc treo trên không trung. Tiếng người ồn ào ,ánh lửa đỏ của lồng đèn cũng ánh sáng của hội hoa đăng khiến đô thị sáng rực như ban ngày. Hai bên đường hàng loạt khác điếm , tửu lầu , tiền trang ,chạy san sát nhau nối tiếp. Tiếng rao hàng í ới của người bán hàng , tiếng kỳ kèo mặc cả của người mua không lúc nào ngớt . Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành bản hòa tấu sống động , vui tươi đầy màu sắc của cuộc sống.Dưới Tây Hồ, thuyền hoa sáng rực. Tiếng nhạc không biết của cô nương nào vọng lại và giọng hát gợi tình từ đâu bay đến như là tìm ý chung nhân. Trên thuyền hoa sang trọng , người bình thường liếc mắt 1 cái sẽ nhìn trúng 1 nam tử mang khí thế rất riêng biệt , cho người ta loại cảm giác như bị áp bách đến không thở được. Người như vậy giống như trời sinh vương giả , toàn bộ người trong thiên hạ đều phải quỳ gối dưới ánh mắt ngông cuồng của y. Nhưng diện mạo của thiếu nam tử này chính là làm cho người khác không thể rời mắt, khuôn mặt lãnh tuấn , khoé miệng tà nịnh nhếch lên,ánh mắt sắc độc giễu cợt vũ nữ đang quyến rũ y. Người vũ nữ trên đài hoa trong xiêm y màu xanh mỏng manh đến kiều mị , lớp áo bám lấy đường cong gợi cảm . Nàng ta giống như 1 đóa phù dung nở rộ trong đêm , như 1 con yêu tinh đầy quyến rũ. Người con gái thân hình uyển chuyển , 1 cái nhấc tay , chuyển chân cũng đủ để kiêu tình đến vạn trùng. Vũ nữ lắc hông 1 cái da thịt người xem như bị hàng trăm con kiến bò khó chịu ngứa ngáy, mỉm cười 1 cái hồn như lạc vào cõi u mê , cứ như bị ru vào mộng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. ” Tiểu Yết tỷ tỷ , quả nhiên chúng ta đến kinh thành không phí công a ~” . -Nhân Mã vừa ngậm kẹo hồ lô mắt vừa híp cả vào thích thú xem vũ nữ yêu kiều mị hoặc kia phô diễn -” vũ kỹ củaThanh xà quả ngày càng đẹp mắt “Thiên Yết vẫn lặng lẽ nheo đôi mắt phượng nhìn vũ nữ nọ , khoé môi hơi nhếch lên tạo thành 1 nụ cười tà mị.
Đọc Truyện Song Tử X Thiên Yết: Phần Kết
Đơn đặt hàng của bạn SoongNhi2003
Title: Song Tử x Thiên Yết: Phần Kết
Author: Trần Lâm Dạ Nguyệt (Dolly)
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về ta nhưng số phận của họ do ta nắm giữ.
Category: Xuyên không
Length: Oneshot
Status: Finished
Note: Vui lòng ghi rõ nguồn, rõ tác giả nếu muốn mang truyện đi và nhớ xin phép ta.
Feedback, please
Một câu chuyện là phần kết của một câu chuyện khác, chẳng ai biết mở đầu là gì, diễn biến ra sao, kể cả tác giả… Nhưng, như ta đã nói, đây là phần kết của nó… (tin ta đi, cái phần in nghiêng này chẳng lên quan đến truyện đâu~)
-Ngươi thật vô tình.
Vũ Mộc Thiên Yết nhìn nàng, ánh mắt ấy phẳng lặng như nước làm nàng chẳng thể hiểu nổi. Nàng cũng nhìn hắn, cố tìm cho ra một chút gợn sóng dù là nhỏ nhoi nhất. Nàng không muốn hắn như thế! Nàng muốn ánh mắt hắn nhìn nàng có dù chỉ một chút thôi sự hận thù hay nhiều hơn là sự yêu thương… Cái gì cũng được! Nhưng chỉ cần đừng không coi nàng là gì cả. Nàng sợ sự dửng dưng của hắn, ghét cái cách hắn không hề để nàng vào mắt, nàng muốn hắn chú ý đến nàng, nhìn nàng, dù chỉ một chút thôi…
-Ta vô tình, phải, ta vô tình…_Nàng cười xinh đẹp dõi theo bóng áo trắng kia đang đi xa dần, đến khi chẳng còn nhìn thấy hắn, nàng ngã xuống…
Nàng tên Nguyệt Song Tử, vốn là sinh viên năm ba trường Y với thành tích vào loại tốt nhất trường, định sẵn sẽ là tương lai tươi sáng, vậy mà… Một hôm, nàng đi đường nhặt được quyển truyện, về nhà mở ra đọc thế nào lại một cái xuyên không vào truyện như trong truyền thuyết. Còn tệ hơn, người nàng xuyên vào chính là một hảo hảo nữ phụ ác độc trùng tên với nàng!! Với quyết tâm thay đổi số phận bi thảm của nữ phụ, nàng quyết định, bản thân sẽ giành lấy nam chính về tay mình! Đả đảo nữ chính, nữ phụ lên ngôi!!!
Nhưng… (It’s me – chữ “nhưng” đáng ghét)
Bao nhiêu kế hoạch nàng vạch ra đều bị nam chính phá hỏng, được cái nam nữ chính vẫn chưa có tình cảm. Bất quá, sau ngày hôm nay, nàng đã chẳng còn cơ hội…
-Tiểu thư! Tiểu thư!
Từ xa, một nha hoàn cầm hộp thuốc vội vã chạy đến, nàng ta thân lấm lem bùn đất, quần áo xốc xếch, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi, hiển nhiên đó là nha hoàn thân cận của nàng – Xử Nữ.
-Xử Nhi, em đến rồi sao?_Nguyệt Song Tử gượng dậy, vết thương mà nữ chính- Nguyệt Cự Giải gây ra làm thân nàng đau nhức, nàng cười cười nhìn Xử Nữ._Xử Nhi, em nhìn có vẻ không ổn lắm?
-Tiểu thư, ai đã làm người thành ra như thế này!?_Xữ Nữ ngồi xuống cạnh Nguyệt Song Tử, nàng ta vừa khóc vừa băng bó cho Nguyệt Song Tử._Là Cự Giải phải không!? Con tiện nữ đó dám làm tiểu thư bị thương, em nhất định không tha cho nó!
-Nhìn em kìa, giận dữ quá không tốt đâu.
-Tiểu thư…_Xử Nữ nhìn nàng, nước mắt vừa khô giờ lại ào ào chảy ra._Tiểu thư, là nô tì không tốt! Nô tì đã không bảo vệ được người!
-Ầy, em lại xưng là nô tì rồi! Ta đã bảo gì nào?
-Dạ, em biết rồi, tiểu thư.
-Giờ chúng ta đi về thôi, Xử Nhi.
-Để em đỡ tiểu thư.
-Cảm ơn em.
-Đó là bổn phận của em mà tiểu thư.
Nguyệt Song Tử cười nhẹ. Trong ánh chiều tà, nàng trông xinh đẹp tựa tiên tử làm Xử Nữ ngơ ngẩn:
-Tiểu thư, người thật đẹp!
-Em lại thất thần rồi kìa, mau đi nhanh nào!
-Dạ dạ.
Xử Nữ cười cười rồi vội đỡ Nguyệt Song Tử đi tiếp, lúc họ về đến nhà thì trời đã tối. Hai người vào nhà, thấy lão gia đang tức giận đi lại trong đại sảnh, Nguyệt Song Tử tiến lại, vén áo hành lễ:
-Phụ thân!
-Phụ thân? Ngươi còn dám gọi ta là phụ thân hay sao!?_Lão gia, hay phụ thân Nguyệt Song Tử giận dữ lên tiếng, ông giơ tay lên tát Nguyệt Song Tử, nàng nhìn ông._Đã xảy ra chuyện gì sao? Phụ thân?
-Còn phải hỏi! Ngươi dám gài bẫy tam vương gia Vũ Mộc Thiên Yết, hãm hại tỷ tỷ của mình, còn không mau đi xin lỗi! Người ta sắp tìm tới cửa rồi kìa!
-Con sẽ xin lỗi, nhưng không phải với tỷ tỷ._Nguyệt Song Tử cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp. Nguyệt Kiến Minh-phụ thân Nguyệt Song Tử tức giận, tay vung chưởng đập bàn nát vụn.
-Ai~ Cha, cái bàn có tội tình chi?_Chưa thấy người đã thấy tiếng, hiển nhiên đó là Nguyệt Cự Giải.
Nàng ta vừa bước vào, Nguyệt Kiến Minh bỗng bình tĩnh hẳn, ông nhìn Nguyệt Cự Giải mỉm cười:
-Giải nhi, mau lại đây, lại đây ngồi cạnh phụ thân.
-Dạ_Nguyệt Cự Giải giọng nói mềm mại lễ phép đáp, nàng ta bước đi nhẹ nhàng tiến đến ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm chén trà tao nhã đưa lên miệng:
-Cha, hạ hoả, Giải nhi mời người chén trà.
-Ừ._Nguyệt Kiến Minh cười cười rồi ngồi xuống, tay cầm chén trà con gái đưa đưa lên miệng uống. Song, vẫn không quên Nguyệt Song Tử._Song Tử! Tỷ tỷ con đang ở đây, còn không mau xin lỗi tỷ ấy!?
-Phụ thân, người quên rồi sao? Con vừa nói sẽ không xin lỗi tỷ tỷ còn gì?
Cùng là con, nhưng một người được gọi “Cha”, lại thân thiết với Nguyệt Kiến Minh đến thế. Một người chỉ có thể gọi là “Phụ thân”, hai cha con quan hệ chỉ trên mức người dưng.
-Ngươi…
-Phụ thân, nếu không còn việc gì, con xin được phép cáo lui._Nguyệt Song Tử nói, rồi không để cho Nguyệt Kiến Minh kịp đáp, nàng đã vội rời đi.
-Xử nhi, phụ thân vì đại tỷ mà có thể bịa chuyện chỉ để ta xin lỗi sao?
-Em…
-Xử nhi, em nói xem, sao thân phận của ta và đại tỷ lại khác nhau đến vậy? Chỉ vì mẹ ta xuất thân kĩ nữ sao?
Dưới mái hiên, Nguyệt Song Tử đôi mắt nhìn xa xăm, nàng không quay sang, khẽ hỏi Xử Nữ. Xử Nữ nhìn nàng, vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt nàng ấy, Nguyệt Song Tử bật cười.
-Tiểu thư…
-Thôi, em đừng nói.
Nguyệt Song Tử đưa tay ra hứng lấy chiếc lá vàng úa, chiếc lá bay bay rồi nhẹ nhàng rơi xuống tay nàng. Nàng cười.
-“Ta từ khi bắt đầu đọc ngôn tình đã có ước mơ một ngày sẽ được xuyên không làm một cái nữ cường nhân có bàn tay vàng của tác giả phù trợ. Nhưng thế nào lại thành nữ phụ ác độc say mê nam chính bị phụ thân ghét bỏ. Ta cố giành lấy nam chính, nhưng ta mệt mỏi quá rồi… Ta đã sai chăng? Xử nhi?”
-Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?
-À… không, không có gì! Nhưng sao mấy ngày nay mọi người có vẻ bận rộn quá vậy?
-Trời! Tiểu thư, mai là Trung Thu đó!
-Vậy sao? Thế mà ta lại chẳng để ý.
-Nghe nói mặt trăng năm nay đặc biệt sáng đó tiểu thư.
-Đã bao lâu ta không tham gia mấy cái ngày như này rồi nhỉ…?
“Bụp…Bụp…”
-Oa!!!
-Mua đi! Mua đi!
-A! Cái này nhìn đẹp quá nè!
Đêm Trung Thu, mặt trăng sáng tròn vành vạnh, dát bạc lên khắp phố phường. Năm nay ở La thành người ta treo đèn ít hơn mọi năm, vì như Xử Nữ nói: Mặt trăng năm nay đặc biệt sáng.
Trung Thu ở La thành, kéo dài ba ngày ba đêm, vui không tả xiết, người người thăm thú, dạo phố xem đèn, trắng đêm vui đùa.
Ồn ào pháo hoa, kẻ mua người bán. Không khí đêm hội Trăng rằm thật náo nhiệt. Bày bán đầy trên đường là bao nhiêu đồ trang sức, kẹo kéo, bánh Trung Thu,… Đèn lồng đỏ là được treo nhiều nhất, khắp phố phường rực rỡ một màu đỏ lung linh ánh nến đẹp mờ ảo đến hút hồn!
Một điểm đặc sắc của tết Trung Thu La thành chính là vô vàn mặt nạ. Người qua kẻ lại ai cũng đeo một chiếc mặt nạ đủ hình dạng, màu sắc khác nhau.
Người nghèo thì ghé hàng rong bên đường mua đại một cái mặt nạ rẻ tiền. Người giàu thì không tiếc vàng tiếc bạc để nổi bật, bỏ rất nhiều tiền nhờ người vẽ mặt nạ, sau đó lại thuê thợ đem rất nhiều ngọc quý nạm lên mặt nạ, cốt chỉ để nổi bật trong đêm hội.
Bên dưới đông vui bao nhiêu, thì trời đêm lại cô độc bấy nhiêu. Trời không sao, chỉ độc một vầng trăng lặng lẽ mỉm cười, lặng lẽ chiếu sáng. Cố kiếm tìm ngôi sao nhưng chẳng thấy đâu…
Nguyệt Song Tử hôm nay diện bộ y phục màu tím nhạt, thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng nếu để ý sẽ thấy, ở chân váy, theo mỗi bước đi của nàng sẽ có từng đoá hoa mẫu đơn dập dìu ẩn hiện, đẹp đến không ngờ! Nàng đeo một chiếc mặt nạ bạc với hoạ tiết hoa mẫu đơn đỏ rực mềm mại, mặt nạ đơn giản, nhưng cũng như xiêm y, nếu để ý sẽ thấy viền trên từng cánh hoa là cả trăm viên đá nhỏ xíu lấp lánh.
Nàng đang chạy vội vã, len qua dòng người đi lại, nàng và Xử Nữ vừa lạc nhau, nàng sợ, nàng lo lắng lắm! Xử Nữ… Xử Nữ…
-Xin ngài! Làm ơn hãy giúp tiểu thư!
Nguyệt Song Tử dừng lại, nàng nghe đâu đây có tiếng Xử Nữ, nàng tiến lại gần hơn, gần hơn chỗ phát ra tiếng nói… Là Xử Nữ! Và người con trai kia chẳng phải thất vương gia Vũ Mộc Ma Kết hay sao!? Xử Nữ, em đang cầu xin hắn??? Nhưng… tại sao…?
Nàng nấp sau bức tường, cố nghe cho thật rõ từng lời hai người họ nói…
-Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc giờ lại thảm hại thế này sao?
-Xin ngài hãy giúp tiểu thư!
-Xử Nữ… Nguyệt tiểu thư quan trọng với nàng đến thế sao?
-Nếu hôm đó không có tiểu thư, ngày hôm nay sẽ không còn Xử Nữ.
Nguyệt Song Tử nghe mà rụng rời chân tay. Xử Nữ vì nàng… đã vì nàng và chủ thân thể này mà cam chịu bỏ chức vụ Cốc chủ… lại là Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc…
Nàng từ từ trượt xuống… Một đoạn kí ức bị lãng quên giờ bỗng hiện ra, là kí ức của thân thể này sao? A… hoá ra người như nàng ta (cái nữ phụ độc ác lúc trước ấy) từng rất thánh thiện! Thiên Yết… Thiên Yết… chỉ tại hắn ta thôi, huh?
Nguyệt Song Tử tháo ra chiếc vòng cẩm thạch đeo trên tay và đặt nó xuống nền cỏ xanh mượt, nàng nói khẽ:
-Em đã được tự do.
Nàng nhớ ra, chiếc vòng kia chẳng phải năm xưa Xử Nữ tặng nàng trong lần đầu gặp mặt sao?
Ai~ nàng mất cả Xử Nữ rồi~ buồn quá! Nương… ở trên cao kia người có còn dõi theo con chăng?
Nguyệt Song Tử bước đi thẫn thờ, cô độc giữa cả ngàn tiếng nói ồn ã. Chợt, một tiếng nói vang lên:
-Vị tiểu thư kia, xin mời tránh đường.
Nàng quay lại… Là hắn! Vũ Mộc Thiên Yết! Nàng có thể nhận ra hắn ở bất cứ đâu, dù hắn có đeo mặt nạ như thế nào, cái khí tức ấy, chỉ mình hắn có! Còn bên cạnh Vũ Mộc Thiên Yết… là một vị tiểu thư đeo mặt nạ mặt trăng và bộ xiêm y lộng lẫy màu hồng phấn… Là Nguyệt Cự Giải, cả La thành, cái mặt nạ mặt trăng kia, nàng dám cá chỉ có một!
Nguyệt Song Tử tránh ra nhường đường cho họ, nàng thấy hai người họ đi về phía Nguyệt Dạ Lâu- tửu lâu nổi tiếng La thành.
Mỗi năm đến Trung Thu, cửa Nguyệt Dạ Lâu lại chật kín người, bởi năm nào họ cũng ra các câu đố. Có tất thảy 100 câu, giải được 80 câu sẽ được một bàn rượu miễn phí, mà rượu ở đây ai nào không biết? Rượu Nguyệt Dạ Lâu, không say không lấy tiền.
Nàng nhớ, năm nào Nguyệt Cự Giải cũng đến đây giải đố, nhưng chưa từng giải quá 50 câu, câu đố của Nguyệt Dạ Lâu rất khó, mà mỗi năm họ còn tăng độ khó lên. Năm ngoái, hình như Nguyệt Cự Giải nàng ta chỉ giải được có 36 câu.
-“Được! Hôm nay ta cho ngươi tức chết!”_Nàng nghĩ rồi vội đến Nguyệt Dạ Lâu. Nếu nàng đã chấp nhận từ bỏ, trước khi kết thúc, nàng muốn hơn nàng ta một lần!
Trước ánh mắt đầy ngạc nhiên và sửng sốt của người qua lại cùng với Vũ Mộc Thiên Yết và Nguyệt Cự Giải, nàng lưu loát giải một lượt 50 câu đố. Đến câu thứ 51, nàng dừng lại, tiêu sái phất tay áo rời đi, để lại một tràng cười thoả mãn.
-Thiên Yết, Thiên Yết! Chàng nhìn đi đâu vậy?_Nguyệt Cự Giải lay lay ống tay áo Vũ Mộc Thiên Yết, nàng ta nhìn Thiên Yết đang dán mắt vào vị cô nương bí ẩn kia mà cảm thấy khó chịu. Thiên Yết của nàng (!?) làm sao vậy?
Nhưng Vũ Mộc Thiên Yết chỉ cười nhẹ, hắn từ từ bỏ tay Cự Giải ra…
-Cô ấy trở về rồi…
-Ai? Ai cơ?_Sắc mặt Nguyệt Cự Giải bỗng biễn đổi, nàng ta lo lắng nhìn Vũ Mộc Thiên Yết. Tại sao? Tại sao nàng lại có cảm giác Thiên Yết thật xa quá!
-Sau bao nhiêu năm chờ đợi… cuối cùng ta đã gặp lại nàng ấy…!_Vũ Mộc Thiên Yết nói, rồi hắn vội rời đi, để lại mình Nguyệt Cự Giải ở đó, nước mắt nàng ta khẽ rơi… “Cuối cùng ta vẫn không có được chàng, Thiên Yết…!”
Ánh trăng cô độc, rọi ánh sáng bạc ấy xuống nhân gian. Thiên Yết chạy, hắn chạy, cốt để đuổi theo bóng áo tím kia… Nàng về, nàng về rồi…!
-Nguyệt Song Tử! Xin nàng dừng bước!_Hắn hét lên.
-Ngươi…_Nàng dừng lại, nhìn hắn, hắn đuổi theo nàng? Cớ sao lại đuổi theo nàng?
-Nàng quên rồi sao? Là ai dưới tán cây ngân hạnh năm ấy?_Hắn dừng lại, một cơn gió thổi qua làm áo hắn phất phơ bay…
-Ngân hạnh?_Nàng cố lục tìm trong kí ức, ngân hạnh, ngân hạnh… một rừng cây ngân hạnh!
Năm ấy, là khi chủ thể 5 tuổi…
Từng lá cây bay bay, cả khu rừng vàng ruộm màu ngân hạnh, nàng ấy đã gặp hắn… Đôi mắt nàng khi ấy thánh thiện không một chút tà niệm, năm ấy, dường như nàng ấy từng là thiên tài…?
Rồi Trung Thu khi ấy, phải chăng người giải hết 100 câu đố là chủ thể này?
Nguyệt Song Tử nhìn Vũ Mộc Thiên Yết:
-Ngươi còn nhớ sao?
-Ta từng rất chán nản khi cứ phải đợi người thay đổi, nhưng… người đã trở lại rồi, Song Tử!
Nàng nhìn Vũ Mộc Thiên Yết…
Hoá ra người hắn yêu ban đầu là chủ thể Nguyệt Song Tử, theo thời gian nàng ta dần đổi thay làm thứ tình cảm ấy dần bị vùi lấp đằng sau trái tim lạnh lẽo kia… Nguyệt Song Tử, liệu nàng ta có biết Vũ Mộc Thiên Yết từng yêu nàng ấy…?
Cây ngân hạnh năm ấy, giờ vẫn ra lá. Cây ngân hạnh khi ấy, lá rơi vàng một góc.
-Ta yêu nàng.
-END-
Dolly: Khoảng 2700 từ, quả là tiến bộ vượt bậc~ Cơ mà câu văn thấy nó vẫn không được mượt, ây, lần sau cố gắng vậy.
Đọc Truyện Chuyện Tình Thiên Yết Và Song Ngư
-Lời kể của Song Ngư-
Đã có một người từng nói với tôi rằng: “Cho dù yêu ai, tình cảm của bạn luôn xuất phát từ trái tim. Mà nếu không yêu, chắc chắn bạn sẽ cô đơn lẻ loi”. Đó là câu nói của Song Tử, anh trai tôi. Hiện nay anh ấy không còn trên thế gian và cũng không còn cho tôi bất kì lời khuyên nào cả. Mà giờ đây bên cạnh tôi chỉ có mình Thiên Bình – cậu bạn thân thời cấp 2 của tôi…
Sau khi tôi cản Bình và Thiên Yết – hoàng tử của trường cấp 3 tôi đang học, tôi đã kéo Bình đi để tránh xảy ra trường hợp này nữa. Khoảng vào sáng hôm sau, tôi đã cùng Bình tới trường như mọi hôm, nhưng thật xui xẻo là gặp Yết trước cổng trường, tôi vội kéo Bình chạy vội vào trong trường. Càng nghĩ càng thấy … Tôi có vẻ như trở nên giống Song Tử lúc trước và giống Thiên Bình bây giờ, vì tránh mặt ai đó mà trở nên ngốc nghếch, đần độn…. Và cũng vì muốn bảo vệ ai đó mà trở nên ngông cuồng. Giống như Thiên Bình vậy… Có lẽ cậu ấy muốn bảo vệ tôi mà đã đánh Yết… Còn tôi… vì muốn bảo vệ cho anh trai mà mất đi gia đình… Cậu chuyện của 9 năm trước…Có lẽ đã bị lạc vào quên lãng..
– Song Ngư! – tôi bỗng nghe thấy giọng nói của nhóm “fan cuồng” Thiên Yết.
– Các cậu gọi tôi sao? – Tôi trả lời bọn họ
Bọn họ đi đến phía tôi, cô gái đứng đầu là Xử Nữ, một cô nàng luôn đi kè kè bên cạnh Yết. Tôi nghĩ cô ta là bạn gái Yết. Bọn họ nhìn tôi cười đểu:
– Hừ…Ra cô là Song Ngư sao?
– Phải, là tôi..!
– Chính vì cô mà anh Yết mới bị đánh, cô giỏi lắm! Cô tưởng mình học giỏi là có thể làm anh Yết siêu lòng sao? Còn nữa, anh Song Tử chắc cũng không biết chuyện này. Cô cũng hay thật, tôi…
Xử Nữ chưa nói hết, tôi cắt ngang lời cô ta. Khuôn mặt tôi dường như lạnh băng, sắc mặt không được ổn. Tôi nói nhỏ:
– Xử Nữ… Tôi biết cô ghét tôi, nhưng xin cô đừng có lôi anh Tử vào đây. Gia đình tôi, tôi cấm cô xúc phạm!
Tôi quay lưng, bỏ đi, cô ta chạy về hướng của tôi, kéo tay tôi lại rồi túm lấy tóc của tôi. Đến lúc này tôi mới để ý, Bình đi đâu rồi không biết. Tôi gào lên, gọi Thiên Bình đến cứu:
– THIÊN BÌNH! CỨU TỚ VỚI!!
Cậu ấy không nghe, bên tai tôi chỉ còn lời nói đầy thâm độc phát ra từ miệng của Xử Nữ:
– Song Ngư… Tôi cảnh báo cô… Thiên Bình sẽ không đến đâu… Cô cũng nên tránh xa anh Yết ra đi… Nếu không… cô sẽ phải hối hận về việc làm của mình…
Ngay sau đó, tôi ngất đi. Khi tỉnh lại thì ngồi cạnh tôi chính là Thiên Bình. Tôi khóc… Không hiểu sao cứ khóc mãi, tôi ngồi bất dậy ôm lấy Bình, cậu ấy vỗ đầu tôi, nói nhỏ:
– Ngư à…Tớ xin lỗi…Nín đi Ngư…
– Bình à…hức…
Tôi cứ khóc mãi, không hiểu sao, tôi cứ cảm giác như Bình sắp rời xa tôi vậy. Tôi không muốn cậu ấy đi đâu cả, tôi muốn Bình ở bên cạnh tôi, có lẽ là vì những lời Nữ nói với tôi…
Khoảng 15 phút sau, Bình dẫn tôi về lớp, vừa mới bước vào lớp, tôi nhìn thấy thoáng qua cái bóng của chiếc bàn tôi ngồi bị vẽ bậy lên. Bình không muốn tôi nhìn thấy cảnh tượng này nên đã ôm lấy khuôn mặt của tôi. Tôi hỏi một cách sợ hãi:
– Bình… Tại sao…
– …
Bình cứ im lặng, tôi biết là chuyện gì xảy ra nhưng cố tình giả vờ như không biết. Sau đó cậu ấy nói:
– Ngư à… Cho dù có chuyện gì… Tớ sẽ luôn luôn ở bên cậu…
– Bình…
Tôi cứ ngỡ rằng, Bình là một con người mạnh mẽ, không cần ai…Nhưng mà sau khi tôi gặp được Yết, con người thật, bản chất thật của Bình được lộ ra rõ ràng… Thiên Xứng, chị gái của Thiên Bình cũng không còn ở bên cạnh cậu ấy trong khoảng thời gian khá dài. Cậu ấy giống như tôi, bị cô đơn lạc lõng. Và cũng không biết từ đâu, tôi đã quyết định rằng… Sáng ngày mai…Tôi sẽ đi gặp Thiên Yết và nói chuyện…
-Hết chương 2-
Bạn đang đọc nội dung bài viết Đọc Truyện [Thiên Yết trên website Duhoceden.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!