Đề Xuất 6/2023 # Phượng Nghịch Thiên Hạ Chương 874: Giết Nhầm Tam Thiên 3, # Top 10 Like | Duhoceden.com

Đề Xuất 6/2023 # Phượng Nghịch Thiên Hạ Chương 874: Giết Nhầm Tam Thiên 3, # Top 10 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Phượng Nghịch Thiên Hạ Chương 874: Giết Nhầm Tam Thiên 3, mới nhất trên website Duhoceden.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Diễm Tâm Sư gật đầu, sắc mặt lãnh khốc, không khách khí với quốc trượng nữa, lãnh đạm nói: “Quốc trượng đại nhân, e rằng ngày mai ngài vẫn tiếp tục ở lại Nước Bắc Diệu, chờ điều tra rõ chuyện rồi hãy rời đi.”

Ngụy võ thần coi như tỉnh táo, suy nghĩ một chút chuyện đã qua thật giống như là cố gắng thiết trí bẫy dụ hắn nhảy vào. Hắn nhất thời không kiểm tra liền trúng kế!

“Sư đại nhân, lão phu muốn gặp hoàng hậu.” Ngụy võ thần tỉnh táo nói.

Diễm Tâm Sư âm trầm cười nói: “Quốc trượng đại nhân an tâm, chớ vội nóng nảy, kiên nhẫn chờ đi, Hoàng hậu nương nương vừa đại hôn cùng Hoàng thượng, hôm nay ở trong cung bận rộn, chắc là không quản việc vặt bên ngoài.”

“Sư đại nhân chỉ cần thông báo một tiếng, nếu Hoàng hậu nương nương thật sự bận rộn không gặp lão phu, lão phu cũng không thể nói gì hơn.” Ngụy võ thần không biết tâm tính Ngụy Yên Nhiên, đi ra phía trước đưa một chiếc nhẫn phỉ thúy xanh biếc.

Trên nhẫn có ánh sáng xanh lục quanh quẩn, vừa nhìn liền biết là thần khí thuộc tính mộc, giá trị phi phàm, coi như Người của Thành Tu La cũng sẽ động tâm chút xíu đi.

Nhưng Diễm Tâm Sư chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, nhân tiện nói: “Quốc trượng đại nhân, việc này sự tình trọng đại, quốc trượng đại nhân vẫn nên kiên nhẫn chờ, không nên kinh động bệ hạ, nếu không….”

Trong giọng nói ý tứ uy hiếp rất nặng, Ngụy võ thần sao còn nghe không rõ. Trong lòng tức giận, nhưng nghĩ tới đối phương là Người của Thành Tu La liền không dám nói thêm cái gì.

Lạnh lùng hừ một tiếng, Ngụy võ thần liền xoay người vào phòng.

Thiên đại Đông Nhi nhìn hắn, trong mắt lạnh lùng né một tia sát khí, đó là một cơ hội tốt giết Ngụy võ thần. Nhưng cao thủ bên cạnh hắn có rất nhiều, hơn nữa, nàng không rõ Hoàng Bắc Nguyệt có tính toán gì không?

Nàng sẽ không tin trong sứ quán Nước Nam Dực, Hoàng Bắc Nguyệt bị chết, với bản lĩnh của Hoàng Bắc Nguyệt, tới lúc nguy hiểm tuyệt đối sẽ phát hiện, căn bản sẽ không để chuyện xảy ra!

Nhưng hiện tại Nước Nam Dực bị chết nhiều người như vậy, sứ quán cũng bị lửa thiêu, Hoàng Bắc Nguyệt lại không có bất cứ động tĩnh gì, nàng chỉ biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy!

Hoàng Bắc Nguyệt có tính toán gì, nàng không biết được.

“Thiên đại đại nhân, trước khi chuyện được điều tra rõ, mời người của Nước Tây Nhung cũng kiên nhẫn chờ ở trong sứ quán đi.” Diễm Tâm Sư nhìn phương hướng Ngụy võ thần rời đi mà lạnh lùng cười, liền quay sang nói với Thiên đại Đông Nhi.

“Nhất định rồi, thiên đại đại nhân cứ yên tâm.”

Thiên đại Đông Nhi cười cười, giả bộ không thèm để ý hỏi: “Hôm nay sứ quán Nước Nam Dực bị thiêu rụi, Sư đại nhân có biết rốt cụ bao nhiêu người chết. Sứ thần nước Nam Dực là Tiểu Hầu gia của Phủ Hoài Bắc Hầu, hắn mang theo vợ con, lần này bị nạn thật sự khiến người ta thương tiếc.”

Diễm Tâm Sư nói: “Mọi chuyện phải chờ dập tắt lửa mới biết được, thiên đại đại nhân hình như rất quan tâm bọn họ.”

Thiên đại Đông Nhi gật đầu, nói: “Chỉ là nghĩ đến Nguyệt phu nhân đang mang thai, cảm giác rất đáng thương mà thôi.”

Diễm Tâm Sư ánh mắt chợt lóe, hắn đương nhiên biết Nguyệt phu nhân không có việc gì, đã được bệ hạ sớm đón đi. Dường như phụ nữ mang thai này không tầm thường, có vẻ rất nhiều người chú ý cô ta.

****** Bắc Nguyệt hoàng triều *******

Sắc trời đã dần dần sáng, Hoàng Bắc Nguyệt đẩy cửa ra ngoài.

Cả đêm tuyết rơi, giờ phút này trong viện tích dày một tầng tuyết, cây trúc màu xanh biếc đều bị đè khom cành, ngẫu nhiên có gió thổi qua khiến tuyết đọng bay lả tả xuống.

Vài người ở trong sân cầm chổi quét tuyết, cái chổi nhẹ nhàng đảo qua trên mặt đất, động tác và tiếng động đều nhỏ. Thấy nàng đi ra liền chỉnh tề hành lễ với nàng, sau đó tiếp tục quét tuyết đi.

Những người này đều là thuộc Thành Tu La, hơn nữa chung quanh biệt viện này có kết giới rất mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả hoàng cung, mơ hồ có thể cảm giác nguyên khí phong dao động.

Hẳn là chính Phong Liên Dực bày ra kết giới.

Nàng muốn liên lạc với Nến Đỏ, nhưng vì tầng kết giới này che, nàng không cảm giác được khí tức của bất kỳ ai, thậm chí ngay cả Băng Linh Huyễn Điểu cùng Tiểu Hổ trong trong không gian linh thú cũng bị che đậy.

Trừ Hắc Thủy Cấm Lao cảm giác được chút khí tức của Yểm, xem như nàng hoàn toàn ngăn cách cùng ngoại giới.

Nàng đã để Chi Chi đi nhắc nhở Nến Đỏ, cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì, Nến Đỏ cùng A Tát Lôi cũng có thể ứng phó.

Nàng đi lại trong viện, theo đường nhỏ không có tuyết chậm rãi xuyên qua rừng trúc, gió thổi qua, lá cây đong đưa làm tuyết đọng rơi lả tả xuống.

Đi chưa bao xa, liền nghe được phía trước có người nói chuyện, nàng không muốn nghe lén, liền dừng lại bước chân, nhưng mơ hồ nghe đến bốn chữ “Bắc Nguyệt quận chúa”, nàng giật mình, liền quyết định nghe lén một chút.

Hoàng Bắc Nguyệt bước chân luôn luôn rất nhẹ như mèo, cho dù đến gần cũng không ai phát giác được.

Đi vào vài bước đã có thể nghe được tiếng người nói.

“… Bắc Nguyệt quận chúa là con gái của Trưởng công chúa Huệ Văn để lại, năm năm trước Phò mã vì tham ô mà vào ngục, Bắc Nguyệt quận chúa cũng từ đó biến mất ở Nước Nam Dực, nghe nói bởi vì năm đó người của Nước Đông Ly lẻn vào Nước Nam Dực muốn trộm thần thú của Học viện Linh Ương, Bắc Nguyệt quận chúa không cẩn thận bị họa bỏ mình. Tuy nhiên, không lâu trước, Bắc Nguyệt quận chúa đã về tới Nước Nam Dực, cô ta còn sống.”

“Năm năm đó cô ta đi đâu?” Giọng nói lãnh khốc bình tĩnh, không có hỗn toạn cực nhỏ cảm tình.

Người nọ lập tức nói: “Hồi bệ hạ, thuộc hạ vô năng, không tra cái này.”

Phong Liên Dực cũng không truy cứu, tiếp tục hỏi: “Cô ta là người thế nào?”

“Nghe nói… Bắc Nguyệt quận chúa từ nhỏ chính là…phế…phế vật, không thể tập võ, không thể ngưng tụ nguyên khí, hơn nữa tính cách nhu nhược, nhát gan sợ phiền phức. Thân thể cũng rất suy yếu, từ lúc nhỏ vẫn dựa vào thuốc mà sống.”

Phong Liên Dực thoáng cau mày, trầm mặc một chút, lại hỏi: “Còn có cái gì?”

“Hồi bệ hạ, thuộc hạ biết hoàng đế Nước Nam Dực cùng thái hậu phá lệ ân sủng cô ta. Nhưng cho dù như vậy, cô ta vẫn bị thế tử đính hôn từ nhỏ của An Quốc công từ hôn. A, không đúng, là nàng ngưng thế tử của phủ An Quốc công.”

“A…?” Phong Liên Dực xoay người, “Cô ta tính cách nhu nhược, vừa là người bệnh, sao lại cả gan ngưng thế tử của phủ An Quốc công?”

“Thuộc hạ cũng không rõ, có lẽ là thương tâm, vì giữ lại mặt mũi cho phủ trưởng công chúa mới to gan như vậy. Hơn nữa sau này nàng ở trên lôi đài giết đích tiểu thư Tiết Mộng của phủ An Quốc công. Ở tỉ thí tài nghệ trong Học viện Linh Ương, cũng thắng công tử cùng tiểu thư của phủ Thượng thư. Ba người này đều là cao thủ võ đạo cùng triệu hồi sư”

“Cô ta có vẻ không yếu như bề ngoài.” Phong Liên Dực đầy hứng thú nói, “Có đúng không? Nguyệt phu nhân, ngươi mệt sao?”

Ngẩng đầu, chuẩn xác nhìn về chỗ Hoàng Bắc Nguyệt trong rừng trúc.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi tới, không chút áy náy vì nghe lén, dù sao bọn họ đàm luận cũng là chính mình, nàng nghe một chút cũng có sao?

“Nghe bệ hạ đàm luận người ở cố quốc, liền dừng lại nghe một chút.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

Nàng không che mặt, cũng không mặc áo khoác, trên người là quần áo trắng trong thuần khiết hôm qua ngủ, tóc nới lỏng kéo, thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, mặt mày như họa.

Phong Liên Dực nao nao, nhìn nàng mặc đơn bạc như vậy đứng giữa tuyết, mi tâm cau lại, đi tới trước mặt nàng, vừa vặn che ở đầu gió, phất phất tay để người nọ rời đi.

Nhìn thấy hắn cẩn thận, Hoàng Bắc Nguyệt nhếch khóe môi, trong lòng lại tràn ngập phòng bị cùng hoài nghi như trước. Lúc mới nghe hắn sai người người đi hỏi thăm chuyện của Bắc Nguyệt quận chúa thì lòng nghi ngờ càng tăng.

Hắn hoài nghi thân phận của nàng, để làm gì?

“Ngươi là người Nước Nam Dực, hẳn là biết Bắc Nguyệt quận chúa?” Phong Liên Dực cúi đầu hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, “Nghe nói qua một chút.”

“Cô ta rốt cục là hạng người gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên cười nói: “Bệ hạ vì sao lại hỏi Bắc Nguyệt quận chúa? Ngài ở trong đế đô Thành Lâm Hoài của Nước Nam Dực mười năm liền, mà ta vẫn đi theo Tào công tử ở Hoài Bắc, sợ rằng còn không biết nhiều bằng bệ hạ.”

Phong Liên Dực trên mặt có một tia thất vọng rất nhỏ.

Hoàng Bắc Nguyệt lại hỏi: “Bệ hạ muốn biết cái gì?”

Phong Liên Dực do dự, muốn biết cái gì? hắn cũng không biết. Nhưng hắn rất hy vọng biết một ít chuyện về Bắc Nguyệt quận chúa. Muốn biết rất nhiều, thậm chí muốn hoàn toàn hiểu rõ.

Nhưng cụ thể đến cùng hắn muốn biết cái gì thì chính bản thân cũng không biết.

“Trẫm trong lòng nghi hoặc, lúc ở Nước Nam Dực có quen cô ấy hay không? Nếu như quen biết, vì sao Trẫm không nhớ cô ấy chút nào?”

“Nước Nam Dực nhiều quý tộc như vậy, bệ hạ không thể biết hết, huống hồ Bắc Nguyệt quận chúa xuất hiện trước mặt thì chưa chắc bệ hạ nhận ra được”. Hoàng Bắc Nguyệt cũng bình thản nói, giống như nàng và Bắc Nguyệt quận chúa là hai người khác nhau.

“Không thể nào!” Phong Liên Dực đột nhiên khẳng định nói, “Trẫm nhận ra cô ấy, nhất định nhận ra cô ấy, nếu không, sẽ không nghe đến tên của cô ấy đã cảm thấy khó chịu như vậy, giống như phạm lỗi vậy.”

Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, lúc hắn nói những lời này, trên mặt hoảng hốt cùng mờ mịt khiến đau lòng người. Nàng biết, hắn đoạn tình tuyệt ái, chắc là không biết nói dối lừa gạt nàng.

Nếu hắn nói ra mồm, vậy chắc chắn là lời thật, là hắn thực sự cảm nhận.

Trong cổ họng có chút nghẹn, nhưng nàng luôn luôn rất biết đùa giỡn, rất nhanh trên mặt lộ vẻ thờ ơ cười, nói: “Bệ hạ muốn biết thì đi Nước Nam Dực, tự mình hỏi cô ấy một chút là được chứ sao?”

“Trẫm quả thật nghĩ như vậy.” Phong Liên Dực nhìn về phía nàng, “Ngươi đang cười nhạo Trẫm phải không?”

“Không.” Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nói.

“Ngươi có.” Phong Liên Dực nhìn ánh mắt nàng, “Trong nụ cười của ngươi, tràn ngập đùa cợt cùng châm chọc.”

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi thu liễm lại nụ cười, “Thật không?”

Đó là bởi vì nàng đứng ở trước mặt hắn, mà hắn lại không nhận ra. Nhưng lại muốn đi Nước Nam Dực tìm nàng, hỏi nàng có quen hắn không? Như vậy, nàng tại sao có thể không cười đây?

Nàng đột nhiên có ảo giác, thậm chí có chút mơ hồ đồng tình hắn, đoạn tình tuyệt ái mà quên nàng.

Nhưng hiện tại kết quả như thế, chẳng lẽ không phải là hắn gieo gió gặt bão sao? Nàng không có bất cứ gì sai, hận hắn, trừng phạt hắn, đùa cợt hắn, nàng cũng không có bất cứ gì sai!

Hai người không nói chuyện với nhau liền trầm mặc, bầu không khí an tĩnh, cơn buốt lạnh của đất nước phương bắc như muốn đóng băng tất cả.

Có gió lạnh thổi qua, mà trên lưng hơi hơi ấm áp, áo choàng trên người hắn đã đến trên người nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng mặt, mỉm cười: “Đa tạ.”

Phong Liên Dực không nói gì, chỉ nhìn nàng suy nghĩ xuất thần, hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”

“Ngươi đoán xem.” Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi, nụ cười hoảng hốt có chút chua xót.

Phong Liên Dực cười nói: “Ngươi biết không? Người của Thành Tu La có thể đọc hiểu lòng người, thậm chí có thể khống chế lòng người, nhưng Trẫm nhìn ngươi lại không hiểu bất cứ ý nghĩ nào.”

Hoàng Bắc Nguyệt không kinh ngạc, cái này thuộc một loại thuật đọc tâm, tuy nhiên nàng từ nhỏ đã được huấn luyện, đối với ý thức cùng có lối suy nghĩ của bản thân đều phong tỏa rất chu đáo, không ai biết được bất kỳ tin tức nào của nàng.

“Bệ hạ là người của Thành Tu La?” Hoàng Bắc Nguyệt giả bộ kinh ngạc, dường như lần đầu tiên mới biết.

Nhìn nàng giật mình, trong ánh mắt mang theo một chút xa cách, mặc dù không muốn toát ra, nhưng vẫn khiến hắn nhận ra.

“Ngươi sợ?”

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, nói: “Cũng không phải sợ hãi, chỉ cảm giác rất kỳ quái, nghe nói Người của Thành Tu La đoạn tình tuyệt ái, mà bệ hạ cũng không phải người như vậy.”

“A? không giống điểm nào?”

“Hoàng thượng cố ý cưới vợ là một cô gái ngoại bang, giữ vững lập trường trước ý kiến của mọi người, chẳng lẽ không phải vì thích hoàng hậu sao?” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nâng mắt, ánh mắt lãnh đạm xẹt qua khuôn mặt của hắn.

Phong Liên Dực đột nhiên lớn tiếng cười rộ lên, tiếng cười thoải mái, chấn động đến mức tuyết đọng trên gậy trúc dồn dập rơi.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, buồn cười như vậy sao? Nàng dường như không hề nói gì buồn cười.

“Thích?” nụ cười của Phong Liên Dực vẫn không yên tĩnh. Nhìn nàng như nhìn người thân cận nhất, cái gì cũng có thể nói cùng nàng, “Trẫm quả thật thích tiếng tiêu của cô ta. Tiếng tiêu rất đặc biệt, tất cả nhạc công cũng không bắt chước được.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhớ tới lần trước tiến cung, xen lẫn trong đám nhạc công, suýt bị giết chết, trong lòng liền hiểu, thì ra là thế, hắn thích tiếng tiêu đặc biệt. Nhưng những nhạc công không mang lại cảm giác như hoàng hậu, nên hắn không hài lòng.

“Tiếng tiêu mà thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt không để ý lắm.

Phong Liên Dực đột nhiên thu liễm tươi cười, nghiêm túc nói: “Tiếng tiêu đó khong bình thường. Trẫm từng bị Người đeo mặt nạ quỷ gây thương tích, vết thương thật lâu không thể khép lại. Mỗi ngày phải lấy máu giảm đau, đau đớn như tim bị đâm không thể tưởng tượng. Nhưng tiếng tiêu của Ngụy Yên Nhiên lại có thể giảm bớt đau đớn này, bởi vậy, Trẫm mới giữ lại cô ta.”

Trong lòng có chút vừa động, Hoàng Bắc Nguyệt lẳng lặng nghe, trong lòng sóng triều mênh mông, gợn sóng nổi lên bốn phía. Cảm giác chua xót dần dần nảy lên.

Nhớ tới Anh Dạ đã nói muốn nàng nhất định phải thức tỉnh hắn, nhưng nàng không tin mình làm được.

Nhỡ nàng không làm được, nàng chẳng phải là đem tia kiêu ngạo cuối cùng cũng bại bởi hắn sao? Nàng bản tính lạnh lùng, không thể dễ dàng tha thứ bản thân nỗ lực với một người. Như vậy khiến nàng hoàn toàn mất đi chính mình.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Đột nhiên cảm giác con đường phía trước mịt mờ, căn bản không nhìn thấy phương hướng.

Mờ mịt nhìn phía trước ngây người thật lâu, biết Phong Liên Dực tay nhẹ nhàng khoát lên trên vai nàng, thấp giọng gọi: “Nguyệt phu nhân?”

Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Chờ bệ hạ khỏi vết thương, có lẽ cũng không cần nghe tiếng tiêu.”

“Không, Trẫm thật sự thích khúc nhạc đó, không chỉ vì nó có thể giảm bớt thương thế của trẫm.”

Hoàng Bắc Nguyệt lại giật mình một cái, bó lại cổ áo của áo khoác nói: “Bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào thôi.”

Phong Liên Dực gật đầu, hôm nay nói nhiều lời với nàng ở đây, khẩu khí rất bình thản, ở chung cũng rất hòa hợp, không giống mấy lần trước luôn có cảm giác có lá chắn che trước mặt mà không thể vượt qua.

Nàng bây giờ bớt phòng bị hơn, hắn rất thích nói chuyện cùng nàng như vậy.

“Trở về thôi.” Hắn đi phía trước, san bằng tuyết trên mặt đất, để lúc nàng đi qua sẽ không gian nan như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy bước chân của hắn, không muốn xúc động, bởi vậy ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Phương xa, có một cột khói đen chậm rãi bố lên, loạng choạng phiêu trên bầu trời.

Hoàng Bắc Nguyệt dừng chân bước, dưới chân “răng rắc” một tiếng, một đống tuyết bị dẫm lún xuống!

Phong Liên Dực quay đầu lại nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

“Đó là cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay lên, mặt không chút thay đổi chỉ vào hướng khói phía trước.

Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn về hướng tay nàng chỉ, trong mắt né qua ý lạnh không dễ nhận ra, lập tức nói: “Cháy.”

“Đó là hướng dịch quán sao?” Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm cắn răng, sắc mặt lạnh như băng sương, âm trầm rét lạnh, không thua gì lúc hắn lạnh lùng nhất!

Khẩu khí lãnh đạm nhưng lại sắc bén không giống hỏi, mà là chất vấn!

Phượng Nghịch Thiên Hạ Chương 617: Thoát Khỏi Hung Ngục (5),

Hai thiếu nữ sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc đau khổ, tuy rằng bọn họ rất muốn tranh công, nhưng khi nghĩ đến việc phải đối mặt với đám hung điểu khủng bố đó, bọn họ quả thật không có gan đi lấy hai quả trứng về cho Thiếu cung chủ nữa.

“Thiếu cung chủ, hiện tại chúng ta còn phải lo chạy trốn, thời gian gấp gáp, nếu còn đi xuống lấy trứng hung điểu thì sẽ rất lãng phí thời gian, lỡ như bị con ma thú kia đuổi kịp thì hỏng bét.”

Thiên Đại Đông Nhi suy nghĩ, thấy cũng có lý, dù sao hiện tại cũng không phải là thời điểm du sơn ngọan thủy, bởi vậy liền mở miệng: “Tuy nhiên, ta đây cũng có một biện pháp rất là nhanh chóng!”

“Biện pháp gì?” Hai thiếu nữ đồng thanh hỏi, nhưng lời chỉ vừa ra khỏi miệng, một trong hai thiếu nữ đột nhiên cảm thấy ngực lạnh lẽo, nàng không thể tin ngẩng đầu lên nhìn Thiếu cung chủ trước mặt.

“Thiếu…Thiếu cung chủ?”

Người còn lại chứng kiến tình cảnh như vậy cũng bị dọa tới mức ngây dại, ả từ từ lui về phía sau, xoay mình muốn chạy, nhưng vừa xoay người, Cự Tê Giáp Long đã ngăn trước mặt ả, móng vuốt to lớn đưa ra, một phát bắt được thiếu nữ kia, sau đó dùng sức bóp một cái, máu tươi lập tức bắn tung tóe.

“Đem các ngươi ném xuống, dụ hung điểu rời đi, tới lúc đó là ta có thể lấy được hai quả trứng kia rồi!”

Thiên Đại Đông Nhi lạnh lùng cười, một tay rút thanh kiếm sắc bén ra, một tay lại nắm lấy cổ áo của thiếu nữ, đem nàng nhấc bổng trên sào huyệt của hung điểu. Máu nàng tí tách rơi xuống, đám hung điểu thấy vậy lập tức hào hứng rít gào.

“Thiếu cung chủ, tại sao?” Thiếu nữ kia còn chưa chết hẳn, nàng tranh thủ thời khắc cuối cùng hỏi rõ lý do.

“Sư phụ phái các ngươi đến bên cạnh ta, thực chất chính là để giám sát nhất cử nhất động của ta, sau đó báo cáo lại với nàng, có phải không?”

“Không…không có.”

“Bây giờ nói dối cũng không còn kịp rồi!” Trong mắt Thiên Đại Đông Nhi lóe lên một tia sáng tàn nhẫn, dùng sức quăng thiếu nữ ra xa, mùi máu tươi khiến cho đám hung điểu cực kỳ phấn chấn, bọn chúng lập tức vỗ cánh xông ra ngoài, đuổi theo cắn xé thân thể thiếu nữ đáng thương.

Cự Tê Giáp Long cũng đem thân thể thiếu nữ còn lại ném xa, dụ hết thảy hung điểu rời đi.

Thiên Đại Đông Nhi tung người nhảy vào giữa ổ, mấy con chim non bị nàng dọa sợ lập tức đồng loạt lui về phía sau. Bọn chúng líu ríu, mấy lần muốn nhào lên công kích nhưng cuối cùng vẫn là không dám.

Thiên Đại Đông Nhi cầm lấy hai quả trứng hung điểu, thuận tay vung kiếm chém đứt đầu của đám chim non, trong mắt lộ ra thần sắc chán ghét, sau đó điểm mủi chân lên vách đá rồi nhảy lên.

Đám hung điểu vừa bay ra ngoài kiếm ăn quay đầu lại thì phát hiện những đứa con của mình đều bị giết chết, bọn chúng lập tức rít gào lao thẳng xuống. Thiên Đại Đông Nhi nhảy lên bả vai của Cự Tê Giáp Long, điều khiển nó nhanh chóng đuổi theo đội ngũ lính đánh thuê phía trước.

Nghe thấy thanh âm rít gào của đám hung điểu, đám lính đánh thuê quay đầu lại, sắc mặt lập tức thay đổi, bọn họ không ai hiểu tại sao đám hung điểu này lại lên cơn đuổi theo lần nữa.

Tốc độ của Thiên Đại Đông Nhi rất nhanh, thoáng cái đã chạy đến phía sau Huyễn Linh Thú cùng Mặc Liên, có uy áp cường đại của Huyễn Linh Thú, đám hung điểu kia nào dám đuổi theo nữa. Bọn chúng chỉ có thể bay cách một khoảng, hướng về phía Thiên Đại Đông Nhi phát ra từng tiếng kêu phẫn nộ thê lương.

Mặc Liên hơi quay đầu nhìn Thiên Đại Đông Nhi, Thiên Đại Đông Nhi cười nói: ” Đa tạ Mặc Liên các hạ, cái này cho ngươi!”

Nàng ném một quả trứng hung điểu qua, Mặc Liên đưa tay tiếp lấy, cũng không biết thứ trên tay là cái gì, sau khi khẽ cau mày, hắn liền thuận tay ném cho Huyễn Linh Thú, Huyễn Linh Thú phối hợp há miệng nuốt vào, thứ này cũng rất mỹ vị nha!

Thiên Đại Đông Nhi hơi nhíu mày, người của Quang Diệu Điện ra tay cũng quá hào phóng đi, trứng hung điểu cũng được coi là hàng cực phẩm, vậy mà hắn lại tùy tiện quăng cho còn Thần thú kia ăn.

Chương 1318: Tam Tiết Tiểu Tướng (Hạ)

Đôi yêu ma nam nữ Kim Liên tức giận không kiềm đựoc. Tên thiên binh có tu vi không cao, cũng không có pháp bảo vô địch lại giết nhiều thủ hạ của mình như thế, quả thật ném mặt mũi của chúng, tên nam nhân cầm đầu quát:

– Một đám phế vật! Người sợ phải chết!

– Làm thịt hắn!

Một đám yêu ma cũng lấy lại dũng khí, trăm tên yêu ma Tử Liên vây công Miêu Nghị.

– Sát! Sát! Sát!

Miêu Nghị gào thét, hắn không ngừng phá vòng vây, hắn phải giết đến gần vị trí của lão đầu râu ria, hắn phải tiến lên, bởi vì hắn không có đường lui!

Trường thương đâm là thấy máu, hắn xung phong liều chết giết ra khỏi bầy yêu.

Trên đường tiếng nổ vang vọng, một đường bụi mù tung tóe, trên đường hắn đi tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, Miêu Nghị đơn thương giết ra một con đường máu.

– Người nào ngăn ta, chết!

Miêu Nghị quát lớn như bệnh tâm thần, địch nhân trước mặt hoảng sợ lui ra sau, chúng bị giết sợ, không ngờ thả cho Miêu Nghị một con đường sống, đám người phía sau không dám giết tới.

Nam nữ yêu ma đang xem cuộc chiến trên không trung giật mình, tu vi người này không cao nhưng lại có cái dũng liều mạng của thất phu, mới không qua bao lâu đã chém giết sáu mươi yêu ma tu vi Tử Liên của chúng, thủ hạ không ngăn cản nổi, mặt mũi chúng không tốt lắm!

Mắt thấy Miêu Nghị đơn thương độc mã giết ra khỏi vòng vây lớp lớp, nam thủ lĩnh đấm ngực, nói:

– Là tam tiết tiểu tướng, lại giết nhiều cao thủ của ta như vậy, nếu thiên binh thiên tướng của Thiên đình vũ dũng như thế, yêu ma quỷ quái trên thế gian không còn đường sống!

Cái gọi là ‘ tam tiết ‘ tiểu tướng là vì cổ áo kim giáp Miêu Nghị đang mặc tượng trưng quan giai thiên binh thiên tướng của Thiên đình, tăng lên một tiết tượng trưng cao hơn một cấp, Miêu Nghị mặc tam tiết kim giáp chính là tam giai tiểu tướng.

Thiên binh mặc ngân giáp, thiên tướng mặc kim giáp là tiểu tướng, mặc tử giáp là thượng tướng, mặc hồng giáp là đại tướng. Màu sắc của áo giáp phân chia đẳng cấp, trong mỗi giai chia thành sáu tiết.

– Một đám phế vật!

Nữ thủ lĩnh lao tới.

Thấy nàng ra tay, đám yêu ma khác cũng đuổi theo.

Miêu Nghị đang chạy thục mạng, nữ thủ lĩnh cầm một đôi Thiên Lôi Chùy, sau khi đuổi kịp liền quét ngang.

Miêu Nghị kinh hãi, vội vàng quay đầu liều toàn bộ tu vi đâm thẳng vào cổ họng đối thủ, kim giáp và trường thương tứ phẩm sinh ra bảo quang màu tím.

Hắn đang dùng biện pháp lưỡng bại câu thương, chết cũng phải kéo theo đệm lưng.

Nữ thủ lĩnh kinh ngạc, nàng phát hiện thân thủ Miêu Nghị phi phàm, tốc độ xuất thương cực nhanh, nếu không phải tu vi của mình vượt qua đối phương một cảnh giới, lần này sợ rằng phải lật thuyền trong mương.

Nàng nghiêng đầu sau đó quét ngang một chùy, cạch! Đánh trường thương tứ phẩm trong tay Miêu Nghị bảo quang ảm đạm, thậm chí hắn không cầm vững trường thương, vũ khí rời tay.

Cạch!

Nữ thủ lĩnh đánh một chùy vào ngực Miêu Nghị.

Phốc!

Miêu Nghị phun máu tươi, áo giáp trên người bảo quang ảm đạm, hắn như sao băng bay đi mấy trăm trượng.

Cũng may mắn có bảo giáp tứ phẩm hộ thể, bằng không một kích này đã lấy mạng của hắn.

Oanh!

Hắn ngã vào trong rừng cây, dưới đất xuất hiện hố sâu.

Kim giáp trên người hóa thành sương mù màu vàng, hắn không sử dụng áo giáp, năng lượng phòng ngự gia trì trên áo giáp đã bị một kích vừa rồi đánh tan.

Một kiện áo giáp tứ phẩm giá trị xa xỉ như vậy bị hắn ném đi, lại tiếp tục thay áo giáp và bảo thương mới, tiếp tục bỏ chạy về phía trước.

– Thiên binh thiên tướng đều chuẩn bị chiến giáp để thay hay sao?

Đám yêu ma đuổi theo kinh ngạc, ngay cả nữ thủ lĩnh đuổi theo Miêu Nghị cũng sững sờ.

Hắn vô cùng đau đớn, tam tiết tiểu tướng lại không tiếc hủy diệt một bộ áo giáp tứ phẩm cũng không lưu cho chúng, nói đi cũng nói lại, cho dù cướp được chúng cũng không dám dùng.

Nữ thủ lĩnh đuổi theo, cầm một chùy nện xuống.

Miêu Nghị nhanh chóng lách mình tránh né, oanh! Đất rung núi chuyển, sơn băng địa liệt.

Miêu Nghị tránh được một chùy nhưng không tránh được chùy thứ hai, tránh không kịp cũng không dám đón đỡ, hắn ném trường thương tứ phẩm ra khỏi tay.

Cạch!

Bảo thương tứ phẩm bị đánh hào quang ảm đạm, trực tiếp văng tung tóe, thế tấn công của Thiên Lôi Chùy không giảm.

Oanh!

Miêu Nghị phun máu tươi, một kích vừa rồi đánh bảo giáp hào quang ảm đạm, mặt đất xuất hiện hố to, Miêu Nghị vô cùng chật vật.

Một đám yêu ma Tử Liên xông vào quần ẩu, chém giết cấp bậc này, tu sĩ Hồng Liên không thể tới gần.

– Ah ah ah…

Đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Nữ thủ lĩnh xoay Thiên Lôi Chùy trong tay, nàng vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy trong cái hố phía sau có máu huyết bắn tung tóe, đám yêu ma Tử Liên vừa xông vào liền lui ra sau như nhìn thấy quỷ.

Lúc này có một đám Bọ Ngựa xuất hiện, Bọ Ngựa dữ tợn quái dị, toàn thân sinh ra hào quang kim loại, giết tu sĩ Tử Liên như chém dưa thái rau, tốc độ nhanh vô cùng, tốc độ không kém gì tu sĩ Tử Liên, đảo mắt hơn mười Tử Liên bị giết chết, đám yêu quái Tử Liên bị dọa sợ, đây là yêu quái gì.

Miêu Nghị toàn thân đẫm máu bò ra khỏi mặt đất, hắn lại thay bộ giáp khác, xách thương bay ra khỏi hố to, toàn thân bảo quang lóng lánh, cùng một đám Bọ Ngựa yểm hộ chạy đi như không muốn sống.

Vi mạng sống, bảo giáp tứ phẩm giá trị xa xỉ là công cụ phòng ngự một lần của Miêu Nghị, uy lực phòng ngự yếu sẽ mất mạng, không có thứ gì quý giá bằng mạng mình, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng trước tiên, mọi thứ khác chính là vương bát đản.

Lại hủy một một bộ chiến giáp tứ phẩm! Nữ thủ lĩnh mở to mắt, Thiên đình xa xỉ như vậy? Một người phát mấy bộ hay sao?

Mắt thấy Miêu Nghị lại chạy thục mạng, nam thủ lĩnh cũng ngồi không yên, nhiều người như vậy, lại có tu sĩ Kim Liên ra tay. Nếu như không lưu được tiểu tướng trước mặt thì chính là trò cười, có bị chê cười hay không chưa nói đến, một khi hắn đào tẩu, đợi đến lúc đại quân Thiên đình tiếp cận. Hậu quả không chịu nổi.

Bá!

Bỗng nhiên nam thủ lĩnh đuổi theo, nữ thủ lĩnh đang sững sờ cũng tấn công Miêu Nghị.

Hai tên tu sĩ Kim Liên liên thủ xuất kích, nói rõ muốn nhất kích tất sát, cũng không cho Miêu Nghị cơ hội đổi giáp hay bỏ chạy.

Đôi mắt Miêu Nghị như nứt ra, đột nhiên hắn phi hành lên cao, dẫn một đám Bọ Ngựa cùng bay, hắn thu trường thương tứ phẩm lại, cầm một cây đao màu tím trong tay. Mười lăm con Bọ Ngựa biến ảo trận hình thủ hộ sau lưng hắn.

– Quái vật gì!

Nam thủ lĩnh gào lên, trong tay cầm một thanh đại đao.

Đ-A-N-G…G!

Hai con Bọ Ngựa bị đánh bay ra xa.

Nữ thủ lĩnh cầm song chùy nện xuống liên tục, cũng đánh bay vài con.

Trên mặt đất xuất hiện mấy hố sâu, vài con Bọ Ngựa rơi xuống lại lao ra khỏi mặt đất, chúng xuất hiện sau lưng nam thủ lĩnh.

Xem Tướng Mắt Hạ Tam Bạch Đoán Tính Cách

Người có dạng mắt hạ tam bạch tuy kiêu căng, nham hiểm nhưng không ít người trong số họ lại khá yếu đuối. Điều này có thể do cuộc sống của họ thiếu thốn về mặt tình cảm. Đây cũng là điểm yếu của họ. Nếu có thể sống trong môi trường thân thiện, chân thành, giàu tình cảm thì rất có thể họ sẽ trở thành những người tốt.

Người mắt hạ tam bạch là người thông minh, nhanh nhạy nhưng lòng dạ nham hiểm, tự cao tự đại,… không gây được thiện cảm đối với người xung quanh.

Mắt có tròng trắng nhiều, tròng đen ít; tròng trắng nằm ở phía dưới, còn tròng đen lại nằm ở phía trên của mắt được gọi là mắt hạ tam bạch.

♦ Bạn đang tìm quà tặng hoặc những món Đá Quý, Đá Quý Phong Thủy hoặc Đá Quý Cao Cấp cho mình? Truy cập ngay Thế Giới Đá Quý để lựa chọn cho mình sản phẩm tối ưu nhất!

Đây là người thông minh, nhanh nhạy và biết nắm bắt thời cơ để gây dựng sự nghiệp. Họ rất giỏi nắm bắt tâm lý của người khác, biết cách xoay chuyển tình thế, tấn công vào nhược điểm của đối phương. Nếu gặp phải đối thủ có tướng mắt này, điều quan trọng nhất là bạn phải giữ bình tĩnh và tự tin, tránh để họ làm lung lạc ý chí của bạn.

Người có dạng mắt này hay toan tính, lòng dạ nham hiểm. Họ có tham vọng khá lớn, luôn đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu. Khi có chút thành công, người này sẽ càng tự cao tự đại.

Họ ít khi thân thiện với mọi người, thậm chí còn thường xuyên hạ thấp người khác để nâng mình lên. Chính vì thái độ này mà họ không gây được thiện cảm đối với người xung quanh.

Người có dạng mắt hạ tam bạch tuy kiêu căng, nham hiểm nhưng không ít người trong số họ lại khá yếu đuối. Điều này có thể do cuộc sống của họ thiếu thốn về mặt tình cảm. Đây cũng là điểm yếu của họ. Nếu có thể sống trong môi trường thân thiện, chân thành, giàu tình cảm thì rất có thể họ sẽ trở thành những người tốt.

♦ The Gioi Da Quy sẽ giúp bạn lựa chọn những sản phẩm đẹp và chất lượng nhất!

Đá Thạch Anh Tóc Đá Thạch Anh Tím Đá Thạch Anh Vàng Đá Thạch Anh Hồng

Truy cập để xem nhiều hơn tại chúng tôi – Chuỗi Siêu Thị Đồ Phong Thủy Cao Cấp Giá Sỉ !!! Hotline: 0923.166.166 (HCM) / 0925.166.166 (Đà Nẵng) / 0926.166.166 (HN)

Cùng Danh Mục:

Nội Dung Khác

Bạn đang đọc nội dung bài viết Phượng Nghịch Thiên Hạ Chương 874: Giết Nhầm Tam Thiên 3, trên website Duhoceden.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!