Cập nhật nội dung chi tiết về Thien Yet Nhan Ma Dung Khoc Anh O Day Chap 4 mới nhất trên website Duhoceden.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Hôm nay, lớp Nhân Mã có một bài kiểm tra 15 phút đột xuất. Vì tối hôm qua cứ mơ mộng đến ai đó nên không học bài và kết quả là nó không làm bài được. Để giải toả căng thẳng, nó rủ Kim Ngưu xuống căn tin kiếm gì đó ăn. Trường Nhân Mã là trường “xịn” nhất thị trấn nên cũng có một cái căn tin nho nhỏ.
– Này Ngưu, ban nãy cậu làm bài được hông? – Rất tốt, còn cậu không làm được chứ gì -* Mã gật đầu *- Tớ hiểu cậu quá mà. – Kệ tớ!- Nhân Mã nói với cái giọng trẻ con hờn dỗi. Lúc này, nó bỗng dưng nghĩ đến anh chàng Thiên Yết đẹp trai kia. Khuôn mặt ngồi ngẩn ngơ, lâu lâu lại cười như con điên khiến Kim Ngưu thấy kì lạ ” Bộ con này ăn phải bả hả trời, hay là nó bị trúng gió lâu ngày chưa phát hiện” – Này, đánh trống vào lớp rồi đấy. Còn định ngồi đấy đến khi nào hả con điên kia? – Hả? À ừ. Tớ tới liền.- Nhân Mã giật mình, nói đại. – Nãy giờ tơ tưởng đến anh nào, nói.- Sau khi giật mình, Nhân Mã biết mình đã bị lộ còn Kim Ngưu, cô phát hiên ra và tra hỏi với phong cách “chị đại”. ( Chị Ngưu thật cao tay nha ) – Hả! Sao cậu lại biết? Mà trước hết là cậu lừa tớ.- Nhân Mã hốt hoảng, vội lái sang truyện khác. – Nếu cậu không nói, tớ sẽ không cho cậu uống trà sữa miễn phí nữa. – Ồ. Ra là thế. Sao không nói với tớ sớm hơn. Giới thiệu tớ với ảnh đi, tớ đang ế.- Đây là một con người khác của Kim Ngưu- mê trai đẹp. Cô nàng hớn hở. – Nhưng tớ không biết địa chỉ và số điện thoại.- Nhân Mã nói dối đấy, 2 người đã trao đổi địa chỉ để dễ liên lạc với tư cách bạn bè. Nhưng nó không muốn Kim Ngưu và Thiên Yết gặp nhau, chả biết vì sao ( Miu: vì muốn độc chiếm người ta chứ sao ). – Thật à, buồn thế. Tớ thật sự muốn gặp anh ta. – Nếu may mắn, có thể tớ sẽ gặp lại anh ta, có gì tớ gọi cậu sau, được chứ?- Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Kim Ngưu, Nhân Mã không đành lòng mà giúp đỡ. – Ừ, không có gì. Suốt buổi học, Nhân Mã thì rầu rĩ không có tâm trạng để học, còn Kim Ngưu thì tí tởn, nói nhiều hơn so với mọi ngày. Ai trong lớp cũng bất ngờ vì sự thay đổi này nhưng không ai dám hỏi. Nếu hỏi lỡ tâm trạng của Kim Ngưu trùng xuống thì mọi người sẽ mất cơ hội tiếp xúc với hoi girl mất. Buổi chiều ngày hôm sau, cả ba người đi . ăn cùng nhau qua sự sắp đặt miễn cưỡng của Nhân Mã. Kim Ngưu mặc một chiếc váy màu hồng phấn, váy suôn dài đến đầu gối, làm bằng vôn nên trông cô rất dịu dàng. Kim Ngưu trang điểm nhẹ, đi đôi giày búp bê màu trắng khiến cô trông như một nàng tiểu thư giả làm dân thường. Mái tóc dài suôn mượt được tết theo kiểu thác nước trông rất phù hợp. Còn Mã bé bổng chỉ mặc quần jeans áo thun rất đơn giản. Mái tóc được búi cao kiểu củ tỏi. Còn về anh Thiên Yết…không còn gì để bàn….: anh mặc áo phông in hình con hổ rất cá tính, quần đùi dài đến đầu gối và một đôi giày thể thao hàng hiếm của Nike. Nhìn sơ qua rất đơn giản nhưng thật ra là toàn đồ hiệu không đấy. Cả ba hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ khác. Nơi này được trang trí theo phong cách cổ điển nhưng cũng rất dễ thương, thích hợp với một cuộc hẹn hò. Thiên Yết đi cùng 2 người bạn của anh, đều là nam cả. – Chào hai em, anh là Bạch Dương, còn đây là Bảo Bình. Hân hạnh được gặp.- Anh chàng có vẻ ngoài cá tính nói trước. – Chào anh, em là Kim Ngưu, còn đây là Nhân Mã. Hân hạnh được gặp mặt.- Kim Ngưu nhẹ nhàng nói cùng với nụ cười nhẹ trên môi. – Chào anh.- Nhân Mã hôm nay rất khác a~. Bình thường cô nói rất nhiều, thế nhưng hôm nay thì ít đến kì lạ. Đến Kim Ngưu cũng lạ nữa mà. – Được rồi. Chúng ta vào trong ăn thôi, hôm nay bọn anh sẽ bao hết. Được chứ Thiên Yết?- Bạch Dương cười đùa. – … – Thiên Yết im lặng ý kiểu bảo “Ông thích tự bao đi, tui méo có tiền!!” – Ê. Sao bơ tui vậy. Tui buồn à nha. – Bạch Dương vỗ vai Thiên Yết cười trừ – Giờ có muốn vào ăn hay không?- Nhân Mã lên tiếng. Cô đang rất bực mình, chính xác là như vậy. Vì sao ư? Chắc các bạn cũng biết rồi chứ gì, khỏi nói nha – Haha. Em thật biết đùa. Vào thôi. Anh sẽ bao hết. * Sau khi đã gọi món * – Này, các anh là người dân ở đây hay là từ nơi khác đến.- Kim Ngưu thắc mắc hỏi. – Chúng tôi đến từ một thành phố lớn ở phía Bắc. Nghe nói ở đây có loại thực phẩm đặc biệt mà các nơi khác không có nơi chúng tôi đến xem.- Lúc này Bảo Bình mở lời. – Thật à. Vậy các anh làm nghề gì thế?- Nhân Mã đột nhiên hỏi vì nhớ đến việc ông thầy hiệu trưởng hôm bữa. – Anh là giám đốc công ty Thực phẩm GV, còn Bảo Bình là tổng giám đốc công ty Nhiên liệu GV. – Vậy còn Thiên Yết thì… – Hehe. Cậu ấy là chủ tịch tập đoàn GV đấy. Thật là ngạc nhiên nhỉ? Nhân Mã và Kim Ngưu nhất thời cứng họng không biết nói gì. Đùa sao? Tập đoàn GV là một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới, điều đặc biệt là nó được gây dựng từ một thanh niên trẻ tuổi với 2 bàn tay trắng. Cậu thanh niên đó hóa ra lại là Thiên Yết đây. Ôi thật bất ngờ mà. – Tại sao anh không cho em biết? Em cứ nghĩ anh chỉ là một thợ chụp ảnh bình thường thôi đấy! Thật là… – Tại vì em không hỏi. – Đừng có nói kiểu đó. Anh thậm chí còn đùa là hết tiền khiến em tưởng thật nữa cơ. Với một chủ tịch tập đoàn thì làm sao mà hết tiền được. – Bởi vì chọc em rất vui.- Thiên Yết nở nụ cười mang sức sát thương mạnh hơn cả sức mạnh của Songoku. – Này Yết già. Với tất cả sự kính trọng, tớ van cậu đừng nở nụ cười đó nữa. Cậu sẽ hớp hồn Bạch Dương mất. Mà tớ thì không thể đấu lại được cậu.- Bảo Bình nói nửa thật nửa đùa. – Nói vậy có nghĩa là…- Nhân Mã mắt trợn to như phát hiện ra một điều gì đó. – Bọn nó đang hẹn hò với nhau đấy.- Thiên Yết trả lời gọn gàng. – Thật…sao…? Còn lịch ra chap thì chưa đến một tháng, có thể là 1 tuần, 2 tuần. Khoảng 10 hay 15 chap gì đó sẽ hết. ~ Thanks for reading~
Noi Em Doi Anh Thien Yet Xu Nu Tinh Yeu Cua Kiep Sau La No Cua Kiep Nay
Một đám hắc y bịt mặt đang bao vây lấy một nam nhân, những lưỡi kiếm vung lên, hạ xuống không ngừng, hướng đến nam nhân mà ra tay, có thể thấy đám người này là thật sự muốn lấy mạng nam nhân kia. Mà nam nhân kia có một tướng mạo vô cùng phi phàm, anh dũng uy nghiêm, đối đầu với đám hắc y không chút sợ hãi. Trên người hắn là bộ long bào của vua. Phải, không sai, hắn chính là vua của một nước. Một vị hoàng đế cao cao tại thượng, lạnh lùng, quyết đoán mà lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay. Tất cả là vì ai? Quyết đấu với đám hắc y đã hơn nửa canh giờ, đã có rất nhiều hắc y bị hắn hạ gục nhưng vẫn chưa kết thúc, hắn hạ toán người này thì một toán người khác lại lao đến. Đánh nhau lâu như vậy, hắn cũng mệt rồi, cũng kiệt sức rồi, nhưng hắn không thể bỏ mạng tại nơi này, hắn còn có một nhiệm vụ phải hoàn thành. Hắn hướng ánh mắt của mình nhìn về phía một cái cây to lớn, mà từ sau thân cây ấy một ánh mắt cũng đang nhìn về phía hắn, trong đôi mắt ấy là sự lo lắng, sợ hãi. Nhưng nàng biết chỉ cần có hắn ở bên cạnh nàng sẽ không sợ điều gì nữa, kể cả…cái chết. Có lẽ vì thế mà… – Hoàng thượng, cẩn thận. Nàng vì hắn mà không màn đến mạng sống, liều mình chạy đến bên cạnh đỡ lấy nhát kiếm từ một hắc y đánh lén hắn. – A – nàng đau đớn kêu lên rồi dần dần ngã quỵ. Hắn đang chiến đấu với đám hắc y, nghe tiếng kêu của nàng liền quay người lại, hắn bàng hoàng nhìn nàng ngã xuống liền chạy đến ôm lấy nàng. Lúc này hắn không quan tâm những chuyện xảy ra xung quanh, mặc cho đám hắc y nhân kia đang bao vây xung quanh hai người hắn cũng không quản. Trong mắt hắn hiện tại chỉ có hình bóng của nàng. – Xử Nữ – đỡ lấy cơ thể nàng, hắn gọi tên nàng trong tuyệt vọng. Hắn sai rồi, hắn biết mình sai rồi, nếu không vì hắn thì mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này, là do hắn mu muội u mê dành tình cảm của mình cho một nữ nhân không xứng đáng mà nhẫn tâm làm tổn thương nàng, để hôm nay nàng ta vì người mà nàng ta yêu mà đành tâm cấu kết cùng với đám hắc y giết hắn để người nàng ta yêu có thể lên ngôi hoàng đế. – Hoàng thượng, đến bây giờ thì người đã biết rồi chứ, ai mới là người thật lòng yêu người, ai mới là người vì người mà có thể hy sinh tất cả – Xử Nữ hướng ánh mắt nhìn về phía nữ nhân mà hắn vẫn luôn yêu bằng ánh mắt oán hận, vì nàng ta mà hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng nhưng nàng ta lại có thể vì một nam nhân không yêu mình mà làm tổn thương hắn, người nàng yêu. – Phải, nàng đúng, ta biết sai rồi. Xử nhi, ta xin lỗi – một giọt lệ từ khoé mắt hắn rơi xuống má nàng. Xử Nữ mỉm cười, nụ cười yếu ớt : – Xử nhi, đã thật lâu, thật lâu thiếp mới nghe người gọi tên thiếp thân mật đến vậy. Nhưng làm sao đây, thiếp không thể ở bên cạnh người nữa rồi. – Không, đừng, đừng rời xa ta. – Thiếp không muốn rời xa người, nhưng lại không còn cách nào khác. Hoàng thượng, ta muốn hỏi người, nếu như thời gian có thể quay lại ngay giây phút người gặp nàng ta thì người có yêu nàng ta không? Tim hắn đau nhói khi nàng hỏi hắn câu đó. Hắn cũng thật mong thời gian có thể quay lại để hắn có thể bù đắp lại cho nàng, nhưng vốn dĩ thời gian đã trôi qua thì không thể quay lại. Hắn trả lời nàng một cách khó khăn : – Ta sẽ không, Xử nhi, là ta sai, ta không nên ngu muội như vậy. Kiếp này là ta phụ nàng, kiếp sau ta sẽ bù đắp cho nàng. Lắc nhẹ đầu, Xử Nữ vươn tay chạm vào gương mặt hắn : – Thiên Yết, nếu có kiếp sau ta thật không muốn yêu chàng nữa, càng không muốn gặp chàng, kiếp này gặp chàng, yêu chàng là ta đã sai rồi, ta hối hận rồi nhưng mà lại không có cách nào để có thể lấy lại trái tim của mình từ chàng. Làm sao đây, ta phải làm thế nào? Chàng nói cho ta biết đi. Những lời này thốt ra từ miệng nàng nhưng sao tim nàng lại cảm thấy đau đến như vậy. Phải chăng đây không phải là lời nói thật tâm từ nàng. Nắm lấy bàn tay đang dần lạnh đi của Xử Nữ, hắn đặt nhẹ nụ hôn lên tay nàng, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt ướt lệ. Hắn từ trước đến nay là một hoàng đế lạnh lùng, cao cao tại thượng, chưa từng vì bất kì nữ nhân nào mà rơi lệ, kể cả với nàng ta, nhưng nay lại vì nàng mà có thể khóc như vậy, đủ để chứng tỏ hắn biết sai rồi, hắn hối hận rồi. – Kiếp sau dù bất luận thế nào, ta cũng nhất định sẽ tìm gặp nàng, yêu nàng, kiếp sau ta sẽ bù đắp lại cho nàng tất cả mọi thứ, kiếp sau ta sẽ yêu nàng hơn cả tính mạng của ta, dù kiếp sau nàng có yêu ta hay không ta mặc kệ, nàng không yêu ta có ta yêu nàng là đủ, hay nàng có yêu một ai đó khác, ta cũng sẽ không oán, không trách, vẫn sẽ bên cạnh nàng nhìn nàng hạnh phúc. Xử Nữ, kiếp này ta nợ nàng quá nhiều, tổn thương nàng cũng thật nhiều kiếp sau ta nhất định sẽ trả. – Được, kiếp sau ta sẽ trả lại chàng những tổn thương mà chàng đã gây ra cho ta trong kiếp này. Ư… Xử Nữ nhăn mày khi cơn đau từ vết thương truyền đến. Bàn tay yếu ớt cố siết chặt lấy y phục của hắn, kéo người hắn cúi xuống gần mình, nàng nhắm hai mắt, nhẹ vươn người đặt lên đôi môi hắn một nụ hôn, nụ hôn nhẹ nhàng, thoáng qua rất nhanh. Kề sát miệng mình đến tai hắn, nàng thì thầm : – Yêu chàng ta chưa từng hối hận. Đây mới thật sự là thật lòng, những lời nàng nói khi nãy chỉ là lừa người, dối mình mà thôi. Đời này của nàng được gặp hắn, yêu hắn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời nàng, dù rằng hạnh phúc đó chẳng được bao lâu. Ánh mắt nàng đẫm lệ nhìn hắn, đôi môi nhợt nhạt vẫn nở nụ cười : – Kiếp sau, ta đợi chàng. Phịch Bàn tay Xử Nữ buông lỏng, nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, đầu tựa vào lồng ngực hắn, hai mắt cũng nhắm nghiền mà ngủ một giấc thật sâu, thật lâu, thật dài. Một giọt lệ cũng từ khoé mắt nàng mà rơi xuống. “Một hồi nhân duyên gặp gỡ, đổi lấy chín kiếp lưu luyến cả đời.Một đời nhớ thương da diết, đổi lấy chín kiếp không ngừng tổn thương.” – Xử nhi. Xử nhi. A. A. A. A. A. A. A. A – hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy sao kia mà hét lớn. – Nữ nhân ngu ngốc, vì một kẻ phụ tình mà đánh đổi mạng sống của mình – một tên trong đám hắc y bước lên trước vài bước, khinh bỉ nhìn hắn – Còn ngươi lại mù quáng đi yêu một nữ nhân không yêu mình mà làm khổ người thật lòng yêu ngươi. Đau khổ sao, hối hận sao, hẹn ước kiếp sau, vậy ta tiễn ngươi một đoạn, để sớm tương phùng với nàng ta. Tên hắc y vung kiếm định chém xuống, nhưng hắn chưa kịp hạ xuống thì đã trợn mắt đứng im như tượng, sau vài giây liền ngã xuống với mũi tên cấm trên lưng. Tiếp đó là hàng loạt những tên hắc y nhân khác lần lượt ngã xuống. – Hoàng thượng. – Hoàng thượng, người không sao chứ, xin lỗi đã đến cứu giá chậm trễ. Xin người trị tội – một thị vệ chạy đến chỗ hắn quỳ xuống, chấp hai tay cúi đầu cung kính. Theo sau là một toán quân lính nối tiếp. – Đứng lên đi, ngươi cũng cố hết sức rồi – hắn nói nhưng lời nói lại không chút âm lượng nào. – Hoàng thượng nên xử trí cô ta thế nào, hay để nô tài giết ả ta đi – tên thị vệ nhìn về phía nữ nhân đã cấu kết với đám hắc y rồi lại nhìn hắn, đợi lệnh. Im lặng một lúc, hắn lên tiếng : – Không, giữ mạng nàng ta lại. Đám thị vệ nhìn hắn cả kinh, kể cả nữ nhân ấy, ánh mắt nàng mở to nhìn hắn. Vì sao, nàng đã lừa dối hắn, vì sao hắn không trừng phạt nàng lại còn thả nàng đi. – Nhưng mà, Hoàng thượng… – Đã bắt được kẻ đi cùng với cô ta rồi chứ? – hắn hỏi. – Đã giam vào ngục, chờ người định tội. – Tốt. Roẹt Hắn đột nhiên xé rách một mảnh vải từ bộ y phục hắn đang mặc, trải xuống thảm cỏ, lại dùng thanh kiếm rạch một đường trên đầu ngón trỏ. Hắn dùng máu mình viết một bức thư, song đứng lên đưa nó cho thị vệ. – Mang đến cho Vương gia, còn về kẻ kia, giết chết không tha – hướng ánh mắt nhìn về phía nữ nhân đang bị hai tên thị vệ giữ chặt, hắn lạnh giọng – Hãy giết hắn trước mặt nữ nhân đó, không được giết nàng ta, phải để nàng ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong. – Không – nữ nhân nghe thấy hắn nói liền gào thét không ngừng – Hoàng thượng, xin người đừng giết chàng ấy. – Nghe rõ rồi chứ – không màng đến nàng ta, hắn hỏi tên thị vệ. – Vâng. Cúi xuống cầm lấy thanh kiếm trong tay, hắn nhìn Xử Nữ mà khoé môi khẽ nở nụ cười : – Xử nhi, đợi ta, ta đến với nàng. Phập – Hoàng thượng. Hắn dùng thanh kiếm đâm thẳng vào tim mình, khiến đám thị vệ một phen hoảng sợ, chưa kịp phản gì đã thấy hắn quỵ xuống. Khó khăn tiến đến chỗ nàng, hắn nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, thì thầm vào tai nàng : – Kiếp sau, ta đến tìm nàng. Đợi ta. Hỏi người nhân thế bi ai…Nhân duyên không vẹn…hẹn thề kiếp sau!???Luân hồi tam thế khổ đau…Hẹn thề kiếp trước…kiếp sau có tròn!Nếu kiếp này đã yêu mà không trọn…Xin đừng hẹn kiếp sau… Đã có duyên kiếp này tương ngộ…mà vô phận…Vậy có chắc rằng kiếp sau…giữa vạn người…Ta lại có thể tìm thấy nhau một lần nữa.Một lần ngoảnh đầu…thêm một lần đau…Đã vô duyên kiếp này…xin đừng hẹn kiếp sau! THE END.
12 Chom Sao Thien Than Va Ac Quy Chap 3
12 Chom Sao Thien Than Va Ac Quy Chap 3
” Lời hứa cuối ta còn nhớ… Là sẽ giết nàng…Người con gái ta yêu…” “…Đã hứa với người đấy rồi… Đứa con sinh ra để phục vụ Chúa Tâm hồn và cả thể xác đều hiến dâng cho Người Kẻ luôn cầm mình trong chiếc lồng son…” ” Cạch…” Chiếc cửa hé mở, tiếng bước chân ” cộp…cộp…” tiến lại gần. ” Bạch Dương, ngài đến tìm tôi sao?” Đôi mắt vẫn nhắm ghì, cô đang chắp tay cầu nguyện tới các vị thần. Bạch Dương nhìn quanh đền thờ, vẫn những ô cửa đầy màu sắc để lọt những tia sáng chiếu lên sàn bóng loáng hay những bông hoa bách hợp trắng tinh khiết tỏa hương thơm dịu mát. Mọi thứ hiện lên vẻ cổ kính sang trọng của ngôi đền. ” Đã lâu ta không tới đây…” Bạch Dương dừng chân lại và ngước lên nhìn tượng vị Chúa cao lớn luôn tỏa ánh hào quang. Cự Giải buông tay, nói:” Phải, lâu thật, từ ngày Người ấy vĩnh viễn biến mất…Ngài đã không thường xuyên tới đây nữa…” ” Ta…” ” Hay phải chăng, Ngài đang sợ sự trở lại của “Kẻ đó”, hay sự phản bội của ai đấy với Ngài?” “…Bông hoa Bách hợp… Có thể chúng thật trong sạch… …nhưng sẽ bị vấy bẩn bới chính phấn hoa của chúng.” ” Ngài hãy trở về đi, lời hứa khi xưa của người đó…Tôi sẽ tiếp nối nó…Cho dù tôi chỉ là một kẻ canh giữ Đền Thần…” ***** ” Ngài cảm thấy tốt chứ, Chúa tể Thiên Yết!” Ma Kết cúi mình. Hắn khẽ mở mắt, liếc nhìn Ma Kết. Làn môi mỏng mấp máy, rồi hắn lại nhằm nghiền đôi mắt và chìm dần vào mộng mị. Ma Kết nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và đóng cánh cửa lại. ” Xí, tưởng vị Vua mạnh thế nào? Trông hắn yếu xìu à?” Song Tử vắt chân ngồi và nói. “…” ” Ma Kết, người ngươi tìm có thật là kẻ kém cỏi này không vậy?” ” CHÁT!!!” một cái tát trời giáng xuống mặt Song Tử, gò má đỏ lựng. ” Ngươi…” Song Tử tức giận lồng lên. Ma Kết quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu như máu:” Ta sẽ biến ngươi thành cát bụi, nếu ta còn nghe thấy câu nói đấy từ miệng ngươi!” Hắn bước đi, Song tử như đóng băng, chân tay cứng đờ và người run lên từng đợt. Khuôn mặt lộ nên sự sợ hãi vô cùng và những giọt mồ hôi mặn chát tuôn như mưa. ” Ngươi thật ngu ngốc khi động vào Ma Kết!” Xử Nữ lại gần chạm nhẹ lên vai Song Tử. ” Hả???” Song Tử bật giác như vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng. Hắn nhìn xuống bàn tay vẫn còn run bần bật của mình. “…Nếu người không phải thiên thần… …Còn nếu người chẳng phải Ác quỷ… Ta và người có thể từ bỏ tất cả hay không…?” ” Một giấc mơ từ lâu thật lâu?” Hắn đã mở to đôi mắt ấy nhìn phía xa nơi phía đông luôn có ánh mặt trời. ” Á…” Song Ngư giật mình nhìn người con trai to hơn mình gấp hai lần này. ” Ngươi là ai…?” Làn môi khẽ động. Song Ngư sợ hãi, lùi lại vài bước, ôm lấy người mình và nói:” S..ong…Ng…ư!” Cái bóng hình đen tối, cái bóng đêm bao trùm lấy hắn lướt qua người cô bé và mất dần về phía xa. ” Song Ngư người làm gì ở đây vậy?” ” B…ảo B..ình!!!” Cô níu lấy vạt áo và đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy. Bảo Bình vịn chặt vai Tiểu Ngư nói:” Ngươi sao vậy?Nói!” “Máu…!” Cô bé mếu máo, đôi mắt rưng rưng những bọng nước có thể trào ngay lập tức.” Cái chết…!!!” Cơ thể bán yêu của cô không thể chịu nổi cái thứ nồng nặc đầy mùi chết chóc từ hắn. ***** ” Thiên Bình, cô hãy xuất hiện đi!” ” Cự Giải, cô vẫn tinh mắt như ngày nào!” Đôi môi xinh đẹp khẽ mỉm cười. ” Nơi này vốn rất nhạt nhẽo với các người mà! Điều gì lại lôi cô tới đây?…Hay vì Bạch Dương…” Thiên Bình liếc nhìn, trong ánh mắt đầy ẩn ý:” Chỉ muốn tới thăm cô thôi!” Nàng nói dịu dàng pha chút buồn man mác. Những cơn gió lay động, tiếng những lọn cỏ va vào nhau kêu xào xạc. Ánh nắng cũng dịu đi lạ thường. ” Tôi…” Cự Giải như muốn nói điều gì đấy. ” Thôi nào, bỏ bộ mặt lãnh đạm ấy đi, cô sẽ bị tổn thọ đấy! Hôm nay thời tiết rất đẹp sao không ra ngoài hóng gió nhỉ?” Thiên Bình vui vẻ nói, giang đôi tay đưa về phía Cự Giải. ” Tôi…Xin lỗi…Tôi không thể rời khỏi đây được!” Cự Giải quay mặt đi, từ chối lời mời. ” Phải chăng…” Đột nhiên, ánh sáng tắt hẳn, những đám mây đen kéo về, bao trùm cả khu rừng thiêng. Tiếng gió rít lên gào thét đầy nặng nề, những thân cây cổ thụ bắt đầu lung lay. Bọn thú rừng chạy toán loạn tìm chỗ trú. Ánh sáng thần thánh như đang bị bóng đêm che khuất, những đôi mắt ngỡ ngàng trong nỗi sợ hãi thấp thỏm. Những cơn gió đập mạnh vào cánh cửa, rít lên như đang thét thảm thiết ngoài những ô kính màu sắc. Vừa bước ra, cô đã bị cản lại bởi những cơn gió màu đen kia. Mọi thứ như bị đảo lộn. Một khoảng tan hoang, những lọn cỏ xanh non hay những bông hoa khoe sắc đều dần lụi tàn và biến thành bụi bay đi. Mái tóc tím bay lộng trong cơn gió, nàng cố khé mở đôi mắt nhìn về phía trước, về phía đen kịt trong bóng đêm. Dáng cao gầy từ đằng xa nhạt nhoà như cái bóng đen đang tiến tới gần, nhưng Cự Giải không thể nhìn rõ đó là kẻ nào. ” Hỡi kẻ mang trong mình sức mạnh của Ác quỷ! Tại sao ngươi lại đến quấy rầy nơi linh thiêng này!?” Cô hét to về phía hắn. Vạt áo đen bay phấp phới, chỉ trong phút chốc hắn đã tiến lại gần Cự Giải. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô:” Người không phải Cenlila…!” Cự Giải ngỡ ngàng khi nghe đến cái tên ấy, cái tên đã bị quá khứ lãng quên. Tên của người đã cứu cô từ vũng lầy máu rồi đưa cô về nơi này và biến mất mãi mãi. ” Kẻ phản đồ của Chúa. Cenlila…” Hắn dùng một tay bấu vào cổ và nâng cô lên, nhẹ nhàng như nâng một con mèo. Cự Giải giãy giụa, tay cô bấu chặt vào cánh tay chắc khỏe của hắn. ” Nói ta biết! Cenlila đâu!” Hắn nói đầy giận dữ, đôi mắt đỏ như tóe lửa. ” Hặc…ta…Người…ấy…đã chết rồi!” Hắn như buông lỏng tay, đôi mắt hiện lên sự ngỡ ngàng, ánh mắt có thoáng chút sầu và đôi môi không ngừng mấp máy. Từ trong Đền Thần chiếc roi gai bay về phía hắn, nhưng hắn đã kịp lánh và lùi về phía sau. ” Ngươi đang xúc phạm đến ta đấy!” Thiên Bình tiến ra, trên tay cầm chiếc roi đầy gai hoa hồng. ” Thiên Yết!” ” Ngươi có biết con gái – ai cũng là vẻ đẹp của tạo hóa không hả?” Từ phía khu rừng thiêng liêng, một mũi tên xé tan cơn lốc đen bay về phía Thiên Yết với tốc độ không tưởng. ” Hãy nhận sự trừng phạt của ta! Tên Ác Quỷ kia!” ” Cẩn thận, chúa tể Thiên Yết!” Ma Kết đột nhiên xuất hiện chặn mũi tên của Kim Ngưu. ” Hừ…!” Thiên Yết kéo vạt áo đen quấn lấy Cự Giải biến mất theo cơn lốc đen. ” Bọn ta sẽ còn quay lại!” Ma Kết nói xong cũng biến mất. Những Thiên Thần đứng đơ cứng như những pho tượng. Họ không thể đuổi theo hay không có đủ can đảm!? Sự sợ hãi sắp chiếm lính họ. Những kẻ sống theo thời gian trường tồn kia cũng không thể chống cự lại sự sắp đặt của số mệnh. “…Hãy giữ lời hứa của ta… Hãy giữ cho trái tim của kẻ đấy… …Và một ngày nào đó hắn tỉnh giấc… Con phải chết.”
12 Chom Sao Thien Than Va Ac Quy Chap 2
12 Chom Sao Thien Than Va Ac Quy Chap 2
Trái ngược với Thánh Địa của Thiên Thần thì vùng đất Hắc Ám lại là ” Thiên Đường” của Ác Quỷ. Những rừng cây tồn tại trong bóng đêm bao trùm, những bông hoa héo sắc và thứ duy nhất tồn tại được là những bông hoa hồng đen. Nơi đâu cũng là màu đen u ám và tối tắm. Những chiếc đèn leo lét trên những chiếc cột treo đầu lâu. Và nơi đây luôn đầy dãy những con dơi, chúng thường kêu ” Kéc..kéc…” mỗi khi có tiếng động, hay những con chó ba đầu lồng lộn nên khi chúng nhìn thấy gì đấy. Còn những bộ xác không ngừng chuyển động, những cái đầu đứt gần nửa luôn lắc bên nay sang bên kia, chúng nhìn với đôi mắt lồi thấy hắn cả con ngươi. Đó chỉ là một phần của vùng đất Hắc Ám. Lâu đài Hắc Ám nơi ” Hoàng Tử” đang say ngủ cả ngàn năm đang yên giấc. Những màng nhện chằng chịt, những dàn hoa hồng đen leo kín cả cửa ra vào. Và nơi này đang chứa đựng những con quý mới, những kẻ làm nên trang lịch sử mới cho vùng đất lời nguyền này. ” Hehe, không ngờ vị vua của chúng ta lại ở một mình trong tòa lâu đài to lớn như vậy…” Hắn la lên vui sướng ” Nhìn kia, tuyệt quá, toàn hoa hồng đen…” ” Ngươi không thể im đi được à?” Chàng trai với mái tóc vàng hét lên, tất cả chìm trong im lặng . ” Xử Nữ, ngươi không cần tức giận vậy đâu, cứ để Song Tử vui mừng đi…Chào đón vị vua của chúng ta thức tỉnh…” Xử Nữ, quay mặt đi không nói lời nào nữa. ” Á, đau quá!” Giọng nói nhỏ bé làm tiêu đi cái im lặng ngột ngạt. ” Song Ngư, người thật hậu đậu!” ” Tôi…xin lỗi, Bảo Bình!” Song Ngư sợ hãi co người lại, bước lùi ra xa. Nơi đây bao quanh là dây hoa hồng đen, mỗi chiếc gai đều chứa chất độc chết người. Xử Nữ đưa tay lên, đồng loạt tất cả dãy hoa hồng đều lụi tan thành cát bụi, để lại đằng sau là chiếc cổng sắt to lừng lững. Hắn lùi lại, nhìn vào bàn tay mình rồi lại chìm trong yên lặng. ” Đi lối này!” Bảo Bình – anh chàng với mái tóc bạch kim xinh đẹp, gương mặt lanh tanh không chút biểu cảm, đôi mắt màu hổ phách quyến rũ. Tất cả đều đi theo, họ đi qua từng ngõ ngách trong tòa lâu đài, tất cả như mờ ảo với vài chiếc đèn dầu nhỏ. Đi qua biết bao nhiêu cánh cửa, những căn phòng trống rỗng đầy bụi và màng nhện. Những con dơi treo ngược mắt lóe sáng khi nhìn thấy họ rồi lũ lượt bay đi. Chúng kêu ngập không gian, chúng vui sướng hay hoảng sợ. Những con dơi kia đã chờ đợi cả mấy trăm năm qua, chờ đến một ngày có kẻ xuất hiện để xua đuổi chúng và tìm thấy một kẻ đang chìm trong giấc ngủ ngàn năm. ” Đến nơi chưa vậy? Chán qua đi…!” Song Tử mặt xị xuống không ngừng càu nhàu. ” Ngươi còn nói nữa ta ném ngươi xuống kia chết luôn đấy!” Xử Nữ nhìn với con mắt hình viên đạn đầy sát khí chĩa về Song Tử. Còn Song Ngư bé nhỏ luôn lủi thủi đi một mình, cô bé không ngừng run lên vì sợ hãi, cái lạnh lẽo đến gai người của nơi đây. ” Đến rồi!” Bảo Bình đột nhiên dừng lại trước cánh cửa lớn. Kẻ đó tiến lại gần, dùng một ngón tay đẩy cánh cửa ra, tất cả dường như sáng bừng lên. Tất cả cánh cửa mở toang, cùng hương thơm kì lạ từ căn phòng. ” Cả ngàn năm mà vẫn sạch sẽ dữ!” Song Tử thốt lên đầy ngạc nhiên, hắn bước vào đầu tiên và…” Rặc..Ầm” Song Tử đã bị rơi xuống hố : ” Úi cha ơi, kéo ta lên cái, đau chết mất…!!!” ” Mặc kệ hắn đi!” Xử Nữ nói rồi bước tiếp. Và chỉ còn lại Song Tử:” Ê, bọn bây kéo ta nào…Ê…Lũ điếc kia…!” Họ tiến gần đến chiếc vòng tròn ma thuật, cơ thể của người thanh niên bị cắm một thanh giáo chữ thập đã bám dích đầy bụi. ” Rốt cuộc ta cũng đã chờ được tới ngày này, vị Vua xinh đẹp của chúng ta…!” Bảo Bình kéo Song Ngư lại gần và nói: ” Ngươi hãy rút cây giáo đó ra!” Song Ngư bối rối và sợ hãi, cơ thể cô vẫn run lẩy bẩy. ” Mau lên! Hãy nhớ ngươi là do ta mua về, ta nói gì ngươi cũng phải làm!” Bảo Bình giận dữ gào lên. Bàn chân nhỏ bé run sợ, tiểu Ngư bước từng bước lại gần phía vòng tròn. Khi chạm vào cơ thể, cô như bị điện giật càng vào sâu lại càng đau. Nước mắt cô tuôn rơi, cắn chặt môi chịu đựng. ” Hự…nó chắc quá!” Song ngư chạm vào cây thánh cố gắng rút mà không được. Đột nhiên, ” kẻ đó” lao tới phía Song Ngư:” Lũ các ngươi ta tới đây!”Song Tử hét lên. ” A…a…Á…” Sức bay quá mạnh hắn khiến Song Ngư cùng cây giáo bay lộn vài vòng luôn. Còn hắn…” Xẹt…xẹt…”,” Hô…hơ…ha…AAAAA….” Song tử bị giật cháy đen thui:” chúng tôi mái tóc nâu óng mượt của ta…khuôn mặt mĩ miều của ta…hu..hưc” Ngỏe luôn. ” Hắn thật ngu ngốc!” Bảo Bình phán và Xử Nữ gật đầu lia lịa. Đột nhiên trời đất rung chuyển, tất cả sắc khí đen ùa về tụ tập tại người thanh niên kia. Lốc xoáy bao trùm lấy thân thế đó.Song Ngư và Song Tử sợ hãi ôm lấy nhau. Càng lúc càng mạnh, như hố đen muốn nuốt chửng tất cả. Những bức tường bị phá nát, cây cối ngoài kia bị cuốn theo. Mọi thứ như không thể trụ vững cho tới khi nó ngừng hẳn. Và khi kẻ sặc màu đen kia đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu dần hé mở sau hàng mi dài cùng mái tóc đen óng. Hắn không nói gì, hắn nhìn trông vô thức, đôi mắt không loé lên những tia sáng của sự sống. Cái dáng cao gầy chìm trong tấm áo vải đen tối, rách nát và cũ kĩ. Những cái bóng đen tụ tập dưới chân hắn, bàn tay động đậy như tiếng khớp nối kêu rắc… rắc… Hắn bắt đầu hít đều, tiếng thở mạnh dần, căng tràn lồng ngực, khí đen đột nhiên biến mất. Cả căn phòng chợt sáng bừng ánh lửa đỏ hồng. “Ngài đã quay trở lại với thế giới này rồi, vị chúa tể của bóng đêm!” ” Ngươi là ai?” chiếc miệng khẽ rung lên, âm thanh như vang vọng mãi trong đầu. ” Thần là bầy tôi trung thành của ngài, Ma Kết!” Hắn quỳ xuống, hôn lên đôi tay vị vua của hắn tỏ lòng kính trọng. Bóng đêm như reo mừng sự trở lại của hắn. Cả khu rừng như rít lên những tiếng rùng rợn, những con dơi bay loạn xạ, những thây ma múa may điên cuồng. Những kẻ vuisướng vì đã phải đợi quá lâu cho sự hồi sinh của vị Vua này. Một vị vua đã từng chìm trog quá khứ lại bắt đầu trỗi dậy từ trong bóng đêm. Hắn lặng lẽ như một bóng ma rồi lại gây nỗi sợ kinh hoàng cho mọi con người.
Bạn đang đọc nội dung bài viết Thien Yet Nhan Ma Dung Khoc Anh O Day Chap 4 trên website Duhoceden.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!