– Ba, mẹ ơi, con về rồi!
– A, Tiểu Ngư Ngư của mẹ về rồi, đói bụng không con? Mẹ nấu cơm sắp xong rồi. Con đợi mẹ một lát nữa thôi.
Vừa bước vào nhà, Bạch Dương đã ngửi thấy được mùi thơm từ trong bếp bay ra. Nhìn xung quanh căn nhà, cậu nhóc có thể cảm thấy nơi này ấm cúng hơn nhà mình rất nhiều.
– Mẹ ơi, con có một người bạn mới. Cậu ấy bị lạc rồi, mẹ cho cậu ấy mượn điện thoại đựic không ạ?
– À? Bạn mới sao? Tất nhiên, con cứ lấy điện thoại để bạn ấy gọi cho ba mẹ, chắc họ cũng lo lắm đấy.
– Nhưng bạn của con đâu rồi Song Ngư? Cho ba mẹ gặp mặt đi!
Song Ngư chạy nhanh vào nhà bếp nói ôm mẹ và nói chuyện với mẹ. Ba của Song Ngư thì đang đọc báo ở một bên, nhưng ánh mắt thì luôn dõi theo hai mẹ con. Đứng từ ngoài, Bạch Dương có thể cảm nhận họ yêu thương nhau nhiều như thế nào. Cậu hơi ghen tị với Song Ngư một chút, ước gì mình cũng có gia đình như cậu ấy…
Đột nhiên phát hiện mẹ của Song Ngư đã đứng trước mặt nhìn mình khiến Bạch Dương hơi giật mình. Nhưng rất nhanh, cậu đã lấy lại nụ cười ban đầu.
– Chào cô! Cháu là Bạch Dương, rất vui được gặp mọi người.
– A~ Chào con! Tiểu Ngư Ngư nhà cô ngoài 5 người bạn thân của nó ra thì rất ít khi mang bạn về nhà, con là ngoại lệ đấy.
– Thật ạ! Vậy thì con thật vinh hạnh cho con quá!
– Ha ha, phải phải! Con phải cảm thấy hãnh diện vì điều đó đấy.
– Từ trước đến nay cô là người đẹp nhất con từng gặp đấy ạ!
– Ôi… Thằng bé dẻo miệng quá. Con nói vậy không sợ mẹ của con buồn sao.
– Con là nói thật lòng mà…
Mặc dù nói thì như vậy, nhưng trong lòng Bạch Dương vẫn thầm nhủ:
” Mẹ ơi, lần này cho con xin lỗi, sau này con chắc chắn sẽ tạ lỗi với mẹ… Bây giờ con phải lấy lòng người trước mặt đã ạ, biết đâu sau này lại là nhạc mẫu tương lai của con. ”
Song Ngư và ba của cậu nhìn vào liền nhận thấy được mẹ cậu và Bạch Dương rất hợp nhau. Hình như lâu lắm rồi cậu không thấy mẹ vui vẻ tươi cười như vậy. Nhưng chuyện gù cũng có hậu quả…
– Ấy, hình như… Có mùi gì đó… Nó cháy cháy, mà nó khét khét.
Ba của Song Ngư nhìn hai người họ nói chuyện một lúc, lại ngửi thấy mùi gì đó lạ lạ.
– Ôi trời, cái nồi gà xào ớt đậu phộng của tôi!
Bạch Lan – Mẹ của Song Ngư chạy nhanh đến tắt bếp, nhưng chỉ tiếc… Cá đã cháy đen thui rồi.
– Thôi xong…
– Ừm… Không sao đâu mẹ, thôi thì trưa này nhà mình ăn mì xào cũng được vậy.
– Nhưng bạn của con…
Nhìn gương mặt khó xử của Bạch Lan, Bạch Dương từ từ mỉm cười.
– Không sao đâu ạ! Con dễ nuôi lắm. Ăn cái gì cũng được hết.
– Vậy… Cho cô xin lỗi, con mới đến nhà vậy mà chẳng có gì để mời con ăn cả.
– Thôi thôi, bà mà còn nói nữa thì làm sao thằng bé đi gọi cho mẹ. Để nó yên đi!
Nghe chồng mình nói vậy, Bạch Lan mới giật mình nhận ra… Hình như nãy giờ mình kéo chân thằng bé nhiều quá.
– A! Cho cô xin lỗi, cô vô ý quá! Điện thoại ở đằng kia, con đi lấy mà gọi cho ba mẹ đi.
Bạch Dương hiện tại cũng cười gượng, không phải là không muốn nói… Mà là không biết phải nói gì với gia đình của Song Ngư. Chỉ biết nói một tiếng cảm ơn rồi đi đến chỗ điện thoại còn Song Ngư thì chạy vào nấu ăn với mẹ.
Trong khi chờ điện thoại đổ chuông, Bạch Dương cũng nghe được tiếng ba người họ nói chuyện.
– Mẹ ơi, để con nấu ăn với mẹ nha!
– Nấu cái gì, con đi ra ngoài chơi với bạn đi, đừng để bạn buồn.
– Thôi mà… Từ sáng đến giờ mẹ mệt rồi, bây giờ cho con giúp mẹ đi.
– Con ra ngoài chơi với bạn, ở đây mẹ lo được mà.
– Ba…
– Bà để nó giúp đi, chút nữa mẹ Bạch Dương đến rồi nó lại chẳng ăn được gì.
-… Cũng phải, vậy con với mẹ cùng nấu để kịp thời gian nhà con trai cưng.
– Vâng.
Cuộc hội thoại đó khiến Bạch Dương dâng lên một cỗ ấm áp. Cuộc sống bình dị, đơn giản thế này, thật tốt!
– Alo?
Nghe được tiếng của mẹ, Bạch Dương mới nhỏ nhẹ nói một câu khiến người ở đầu dây bên kia hơi bàng hoàng…
– Mẹ, con xin lỗi!
-…
– Con… Sau này mẹ sẽ biết. Nhưng mẹ chỉ cần biết là hiện tại con xin lỗi mẹ, và mẹ có tha thứ cho con không?
-…
– Mẹ nhớ đó. Hôm nay mẹ nói tha thứ cho con là một lời đã định, sau này mẹ không được trách con đâu…
-…
– Có ạ? Mẹ cảm thấy con thân thiện hơn thường ngày? Làm gì có… Là do mẹ nghĩ nhiều thôi.
-…
– À, khi nãy con bị lạc…
Sau một hồi kể lại chuyện lúc nãy…
– Đó, chuyện là vậy đó ạ! Bây giờ mẹ đến đón con được không?
-…
– Vâng! Vâng!
Nói chuyện xong, Bạch Dương cúp máy. Lâu rồi caụa không nói chuyện với mẹ như thế… Để xem, đã bao lâu rồi nhỉ? Hình như cũng đã 6 năm rồi.
Ba mẹ lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi. Mẹ là người thân với cậu lúc nhỏ nhất, nhưng đến năm 2 tuổi mẹ cũng giao cậu cho bảo mẫu mà lo cho công việc. Lâu lắm rồi Bạch Dương mới nói cười vui vẻ với mẹ như lúc này. Chẳng hiểu sao… Khi nhìn cái cảnh gia đình Song Ngư vui vẻ hạnh phúc như vậy, Bạch Dương cũng muốn trải nghiệm cảm giác được cười đùa vui vẻ với ba mẹ lại lần nữa. Mặc dù chỉ trong vài phút ngắn ngủ thôi, nhưng cũng khiến cậu hạn phúc biết bao.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi tiếng gọi của Song Ngư vang lên mới đánh thức Bạch Dương khỏi những dòng suy nghĩ.
– Bạch Dương! vào ăn đi, tớ với mẹ nấu xong rồi này.
– Ừ, tớ biết rồi.
Bữa cơm đó là bữa cơm đầu tiên… Bạch Dương ăn ngon miệng như vậy, mặc dù thức ăn có thể không ngon và đa dạng như nhà của cậu nhưng nó là cả tấm lòng của mẹ Song Ngư, là bữa cơm tràn ngập tiếng cười đùa nói chuyện, là bữa cơm… Mà cậu đánh mất từ năm 2 tuổi.
Ngay khi họ vừa ăn xong, cũng là lúc tiếng chuông cửa vang lên.
– Để con ra mở cửa!
– Thôi được rồi, để mẹ! Khi nãy Bạch Dương nói mẹ đẹp hơn mẹ của nó, vậy để mẹ chiêm ngưỡng dung nhan của mẹ Bạch Dương nào.
Bạch Lan nữa đùa nửa thật nói với Song Ngư, sau đó bước ra cửa, phía sau chính là Bạch Dương và Song Ngư. Và vừa mở cửa ra, mẹ của Song Ngư đã quay lại nhìn Bạch Dương và nghiêm túc nói một câu.
– Bạch Dương, nói dối không tốt đâu con à!
Bạch Dương hết nhìn Song Ngư đang ngơ ngác nhì mẹ của mình đến nhìn mẹ của Song Ngư, rồi lại cuối thấp đầu nhìn sàn nhà. Hai tay nắm lại trước bụng như đứa trẻ con làm sai.
– Bạch… Bạch Dương, mẹ của cậu ấy hả?
Song Ngư dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Bạch Dương và nhận lại chính là cái gật đầu của cậu.
– Trời ơi… Đẹp, đẹp quá!
Song Ngư nói vậy cũng không sai, người phụ nữ ở ngoài của nhìn qua hình như chỉ mới ngoài 30. Mái tóc đen dài óng mượt được buộc gọn ở đằng sau. Nước da trắng trẻo, có vẻ như mẹ của Bạch Dương đã chăm sóc và bảo vệ cho da rất nhiều. Sóng mũi cao, chiếc áo sơ mi trắng tôn lên vóc đang mảnh mai, thanh thoát của cô, đôi mắt hiền từ nhìn những người trong nhà Song Ngư và dừng lại ở Bạch Dương, có thể nói, mẹ của Bạch Dương là một mỹ nhân
– Bạch Dương? Lại đây nào, mẹ đưa con về nhà.
Tiếng gọi của mẹ Bạch Dương thoát khỏi dòng suy nghĩ. Bạch Lan nhìn lại Bạch Dương một chút, rồi lại nhìn mẹ của Bạch Dương một chút, rồi lại ôm trán thầm thở dài, cô hiểu Bạch Dương còn nhỏ mà đã đẹp như vậy là từ đâu rồi.
– Cảm ơn mọi người đặc chăm sóc cho con trai của tôi, ở đây tôi cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có một ít bánh trái. Mong mọi người nhận cho.
Lúc nãy, Bạch Dương có nói:
– Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng đem tiền đến để cảm ơn họ, con chắc chắn họ không nhận đâu. Thay vào đó mẹ có thể mua một ít bánh trái đến để tặng, như vậy thì tốt hơn.
Nên cô cũng làm theo con của mình, chỉ là không biết họ có vui hay không.
– A! Thật quý quá! Nhưng chúng tôi không nhận đâu ạ! Bạch Dương rất tốt, rất ngoan, tôi gặp được nó cũng là cái duyên, chị đừng khách sáo như vậy.
– Bạch Dương nhà chúng tôi… Rất ngoan, tôi biết điều đó. Nó ngoan đến mức muốn gì cũng không nói. Nhưng nhờ gia định của chị mà nó cởi mở với tôi hơn, tôi cảm ơn anh chị còn không hết. Mong anh chị nhận cho tôi vui.
Thấy mẹ của Song Ngư vẫn còn lưỡng lự, Bạch Dương mới lên tiếng
– Cô cứ nhận đi ạ, mẹ của cháu đã muốn tặng quà cho cô thì sẽ không lấy lại đâu. Cô mà không nhận mẹ cháu buồn lấm đấy.
Nghe vậy, Bạch Lan mới đưa tay nhận lấy, đồng thời cảm ơn mẹ của Bạch Dương.
– Thôi, vậy tôi xin phép chở con nó về.
– KHOAN ĐÃ!
Vừa bước ra khỏ cửa, Bạch Dương đã nhìn thấy Song Ngư chạy theo.
– Bạch Dương… Cậu… Sau này có quay lại đây không?
Chưa kịp để Bạch Dương trả lời, mẹ của cậu đã nói trước.
– Bạch Dương chắc chắn sẽ quay lại, nhưng cô nghĩ… Không phải năm nay. Cô cũng không biết khi nào mới có thể trở lại đây lần nữa, bởi vì mục địch chủ yếu của gia đình cô lần này là đón ông bà nội của Bạch Dương lên thành phố…
Có vẻ như cô còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi nhìn gương mặt buồn bã của Song Ngư thì lại không nỡ. Chỉ đành suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
– Hay là vậy đi, mỗi năm cô sẽ đưa Bạch Dương về đây chơi với con. Chịu không? Nhưng năm nay thì không được, vì ở trêи thành phố có việc nên cô phải về. Vậy hẹ con năm sau nha!
Lúc này, gương mặt của Song Ngư vui vẻ trở lại. Cậu nhìn Bạch Dương một lúc, rồi lại nhìn mẹ của Bạch Dương, sau đó bước lên ôm Bạch Dương một cái.
– Nhất định phải về thăm mình.
– Ừm, nhất định!
Sau đó, Song Ngư chỉ biết nhìn Bạch Dương lên xe, nhìn chiếc xe xa dần…
Những năm hè sau, Bạch Dương giữ lời hứa mà trở về, chỉ là khi trở về…. Người đã không còn ở đây nữa. Nghe người dân xung quanh nói ba của Song Ngư chuyển công tác, phải lên thành phố làm việc. Cậu đã đợi… Năm nào cũng về quê để đợi người kia. Nhưng mãi mà chẳng thấy bóng dáng của người con trai kia về…