Top 11 # Xem Nhiều Nhất Ve Dep Cua Cung Kim Nguu Mới Nhất 6/2023 # Top Like | Duhoceden.com

Bi Mat Ve Thoi Cap 3 Cua 12 Chom Sao Chap 4

Bi Mat Ve Thoi Cap 3 Cua 12 Chom Sao Chap 4

****then NGƯU****NGƯU cũng như GIẢI quay mòng mòng luôn nhưng GIẢI sướng hơn do cô đè lên người còn, NGƯU thì ôm đất mẹ . 1 lát sau cô ngồi dậy thấy nơi này hơi lạ nên hoảng sợ nhìn xung quanh kiếm GIẢI , cô cũng không biết có người đang ở trên cây đó. Và người đó đã thức giấc và đang quan sát NGƯU cậu nghĩ:’ ủa con nhỏ hồi nãy không quan tâm đến băng mình đây mà , sao nó lại ở trong lãnh thổ của mình , bộ nó không muốn sống sao “.(P/S: lãnh thổ của THIÊN YẾT là khu vực phía sau trường và trên sân thượng )NGƯU NHI không thấy GIẢI ở đây nên rúc Iphone của mình ra để điện cho GIẢI nào ngờ ngoài vùng phủ sóng và hết pin . Cô ngồi bệt xuống đất và nói : “mình mà đi nữa sẽ càng lạc cho coi “. 1 lúc nói chuyện mình ên cô mới để ý cái cây to tướng đó và nhìn lên thấy có người cô đứng dậy và hỏi:-“Này bạn ơi cho mình hỏi”.-“……………”THIÊN YẾT im lặng nhìn xuống-“cho mình hỏi cái này đi “.NGƯU NHI kiên nhẫn kêu thêm 1 lần nữa và nghĩ thầm trong lòng:’đệt mịa , gặp ngay chăng cái thằng kêu rồi’-“nè thằng kia cho hỏi mà cũng được nữa ư Kêu gì mà kêu thế bà đây không thèm làm quen ngươi đâu”. Sự kiên nhẫn của KIM NGƯU đã mất . THIÊN YẾT thấy vậy phóng xuống và hỏi dồn dập: -“cô là ai ? Ai cho cô vào đây ? Có biết đây là đâu không? Đã vậy còn phá giấc ngủ của tôi nữa chứ”.-“anh hỏi ma sao . hỏi nhiều như vậy có thánh mới trả lời được ” KIM NGƯU ấm ức nói -“được . trả lời từng câu cho tôi “. cậu khoanh tay hỏi cô cậu nghĩ :’ sao hôm nay cậu nói nhiều như vậy chứ ?-“tôi là KIM NGƯU . Tôi không biết ở đây là đâu cả nên tôi bị lạc còn việc phá giấc ngủ của anh thì tôi không biết”. cô trả lời với giọng chán nản-“bộ bị mù đường hả”.cậu ngạc nhiên chưa có ai nói chuyện với cậu với giọng chán nản như vậy cậu bắt đầu có hứng thú với cô ta rồi đấy -“ái chà , đúng rồi . anh thông minh dữ. Nhưng dù sao tôi cũng năn nỉ anh dẫn tôi tới lớp 12A đi “.KIM NGƯU đưa ánh mắt long lanh qua nhìn YẾT làm cho cậu đỏ mặt quay đi . Khoảng 2′ sau cậu mới quay lại và nắm tay cô dẫn đi . trên đường đi tới lớp không ai nói 1 lời nào cả.đồng phục THIÊN BÌNH ở trường👆

Kim Nguu 12 Chom Sao Tam Drop Unpredictable Fate Chap 22 Waken

Kyle không ngừng lao vào Taurus. Hắn ta như con thú săn mồi điên dại cuồng loạn những vết cào xé. Taurus dần bất lực, vô vọng trong việc tránh né đòn tấn công từ Kyle. Tốc độ tên sói xám không ngừng tăng lên, số lượng vết cào cũng nhiều hơn. Và có cảm giác, móng vuốt sắt ngày càng cứng cáp hơn.

Cảnh vật trước mắt Taurus mờ dần. Cô không còn nhìn rõ được phía trước. Tấm thân tàn tạ kiệt quệ cùng với bộ đồng phục nát bươm đang chao đảo. Taurus không còn sức để tránh né những đợt tấn công ào ào dữ dội từ Kyle. Màn đêm kia bỗng hoá trắng. Ở đằng xa là hình bóng của một cậu bé mờ mờ ảo ảo... Đám người sói xung quanh đang chực chờ tín hiệu từ Kyle để nhảy vồ vào mà xé nát con mồi. Bỗng nhiên, nơi vị trí tâm của vòng tròn bao quanh ấy xuất hiện một quả cầu trong suốt bao bọc người bên trong. Kyle Leon đang ở gần vị trí ấy đột ngột bị hất ra khi quả cầu ấy ngày càng lan rộng. Quả cầu trong suốt ấy gần chạm đến vòng người sói, những kẻ chứng kiến cảnh mua vui xung quanh. Bọn chúng ngơ ngác không biết từ đâu lại có quả cầu trong suốt này. Còn Kyle, quả cầu từ nơi phương trời nào thình lình hiện ra đánh bật hắn một quãng khá xa. Hắn nổi cơn điên mà nhắm vào người bên trong quả cầu ấy. Thật kì lạ vì Kyle không qua xuyên qua quả cầu. Khoảng cách từ người trong tâm cầu đến mặt bên là khá lớn. Không thể chạm đến người bên trong, hắn gầm lên giận dữ, điên cuồng chém loạn xạ vuốt sắt và cắn loạn quả cầu. Thay vì xuất hiện những vết cào xước trên bề mặt cầu, chúng không những xuất hiện trên cơ thể Kyle mà còn hằn sâu vào da vào thịt. Những vết cắt ngọt xém, máu không ngừng rỉ giọt từ vết cắt. Kyle hét lên đau đớn và kiệt sức sau khi hứng trọn những vết cào xé của chính bản thân. Bọn Wolf còn lại đã chứng kiến mọi cảnh tượng. Bọn chúng nửa hoang mang nửa lo sợ, vội vã đem Kyle đi trị thương và tránh xa quả cầu kì lạ. Sau khi Wolf rời đi đã lâu, quả cầu kì lạ ấy vẫn còn. Người bên trong quả cầu nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đá lạnh lẽo. Đầu tóc người ấy rối bù, quần áo nát bươm lấm lem bụi đất và máu đã khô cứng. Một cô gái đằng xa toan chạy đến giúp đỡ người bên trong thì một cánh tay mạnh mẽ ngăn lại không cho cô lại gần. Chủ nhân cánh tay ấy khoác chiếc áo choàng đen, từng bước lại gần, chỉ cách quả cầu chừng hai ba bước chân. Bên cạnh anh là một vị quản gia luôn chực chờ mệnh lệnh. “Ngươi có thể không?”, anh ta nghiêm nghị. “Xin hãy tin tưởng ở tôi, cậu chủ”, vị quản gia cung kính cúi người, tay phải đặt lên phía ngực trái. Vị quản gia ấy nhẹ nhàng rút bao tay trắng, để lộ bàn tay thon dài chằng chịt vết sẹo. Bàn tay ấy chạm nhẹ vào mặt cầu, quả cầu bảo vệ liền biến mất. Cô gái với vẻ bàng hoàng lo lắng chạy đến bên người bất tỉnh. Cô lật người nằm dưới đất, kiểm tra xem người ấy liệu còn sống. “Taurus… Taurus… !” Sự lo lắng đã chuyển sang nỗi sợ hãi tột cùng hiện rõ trên khuôn mặt cô gái trẻ. Người mặc áo choàng đen đến gần hai người, khẽ đánh giá nhịp thở người nằm dưới đất. Anh ta ra lệnh cho vị quản gia: “Đưa Cancer về phòng!”, anh lại quay sang Cancer, “Đừng lo lắng, cô ta chỉ bị kiệt sức và ngất xỉu thôi!” Anh bế cô gái người lấm lem bụi đất và máu. Đôi mắt cô gái nhắm nghiền, như đã chìm vào giấc ngủ sâu. ————————————————————— Đã từ rất lâu, không biết tựa bao giờ, tại ven bờ sông vắng lặng ấy, có một cậu bé gầy gò đang ngồi thẫn thờ nhìn về nơi vô định. Trời dần chuyển sang màu vàng sậm, gió xào xạc thổi len lỏi qua bãi cỏ xanh. Cậu bé ấy, trông thật cô độc. Càng tới gần, cái cảm giác ấy càng nặng nề rõ rệt. Nghe thấy động, cậu quay lưng lại. Một khuôn mặt u buồn, trắng bệch đang nhìn người phía trước. Đôi mắt sâu hoắm như muốn hút hết cả con người kia. Sự vô hồn đến đáng sợ từ đôi con ngươi ấy thật khiến người khác dễ liên tưởng đây là đôi mắt của một xác chết. Cậu bé ấy từ từ đứng lên. Giữa cậu bé và người kia vẫn còn một khoảng cách. Cậu bé dần tiến lại gần, cả cậu và cảnh vật xung quanh cũng mờ nhạt dần… ——————————————————- “A… ưm… ” Taurus tỉnh dậy, nhíu mày vì cơn đau buốt râm ran khắp cả người. Đập vào mắt cô là trần nhà màu kem êm dịu. Cơ mà, không phải cô đang ở Quảng Trường Hội Đồng sao? Sao bây giờ cô lại nằm ở phòng y tế cơ chứ? Cơn đau nhức từ những vết cào nhói lên khiến Taurus không khỏi nhăn nhó vì đau đớn. Phải rồi, cô đã phải lãnh gần hết những vết cào từ cái móng vuốt sắt bén của Kyle còn gì. Bất giác, cô ôm người sợ hãi nhìn xung quanh. Nơi đây chỉ có cô cùng với ánh đèn sáng ngoài phòng thuốc. Thở ra nhẹ nhàng, Taurus đờ đẫn dò xét bản thân. Bộ đồng phục rách lưa thưa từng miếng vải vụn. Chiếc áo sơ mi rách đến từng mảng vải từng sợi chỉ, để lộ phần bụng cùng với vài ba đường cào hằn vết hồng. Đôi chân thì thậm tệ hơn. Chi chít những đường cào hồng, đường cào mới còn ri rỉ máu lấm lem bụi đất. Taurus thả đôi chân dọc theo mép giường, ngồi thẫn thờ. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng lúc này. Một giọt nước rơi trên cặp đùi trắng. Từ nơi khoé mắt ứa ra từng giọt lệ long lanh, dần dần đã ướt đẫm hai con mắt. Một hàng, hai hàng lệ khẽ chảy đai trên má. Trong cơn vô thức, cô không làm chủ bản thân mình. Cô vẫn ngồi đó, và thời gian cứ dần trôi qua một cách lạnh lùng. Ngoài phòng thuốc chợt có một bóng đen xuất hiện tiến vào. Người đó không lại gần Taurus, mà chỉ đứng đó quan sát. “Tỉnh rồi?” Taurus không trả lời. Cô vẫn im lặng bất động. Không nhận được một chút phản ứng, người kia tiến tới gần Taurus và khẽ cúi người. Anh ta chột dạ khi thấy đôi hàng lệ lã chã trên khuôn mặt vô hồn của cô gái. Qua đôi mắt đẫm nước kia, hình ảnh lập loè không rõ ràng, Taurus chỉ thấy được một khuôn mặt trắng bệch đang quan sát cô. Còn người kia, vẫn khuôn mặt lãnh đạm như ngày nào, nhưng lòng lại khẽ động khi thấy nước mắt của một cô gái lạ mặt không quen biết. Khẽ đưa tay vuốt và lau nước mắt, anh nhận thấy đôi mắt ấy đã nhuốm mệt. Đôi mắt ấy trông thật vô hồn, thật giống với anh. “Taurus Jane?”, một người đàn ông bước vào căn phòng. Người đàn ông ấy bắt gặp Taurus ngồi bất động trên giường. Một bóng đen vụt qua ông, “Scorpio Phantome?”, người đàn ông bàng hoàng, “Cậu đang làm gì ở đây?” Scorpio vẫn phong thái uy nghiêm đáng sợ, áo choàng đen phất nhẹ sau lưng theo từng bước chân. “Tôi có việc nên đi trước. Tạm biệt, Lukas”. Nói rồi, Scorpio biến mất. Lukas thở phào nhẹ nhõm, quay sang kiểm tra tình hình của Taurus. Vẻ lo lắng của anh giống như một người cha đang lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình vậy.

Cảnh vật trước mắt Taurus mờ dần. Cô không còn nhìn rõ được phía trước. Tấm thân tàn tạ kiệt quệ cùng với bộ đồng phục nát bươm đang chao đảo. Taurus không còn sức để tránh né những đợt tấn công ào ào dữ dội từ Kyle. Màn đêm kia bỗng hoá trắng. Ở đằng xa là hình bóng của một cậu bé mờ mờ ảo ảo.Đám người sói xung quanh đang chực chờ tín hiệu từ Kyle để nhảy vồ vào mà xé nát con mồi. Bỗng nhiên, nơi vị trí tâm của vòng tròn bao quanh ấy xuất hiện một quả cầu trong suốt bao bọc người bên trong. Kyle Leon đang ở gần vị trí ấy đột ngột bị hất ra khi quả cầu ấy ngày càng lan rộng. Quả cầu trong suốt ấy gần chạm đến vòng người sói, những kẻ chứng kiến cảnh mua vui xung quanh. Bọn chúng ngơ ngác không biết từ đâu lại có quả cầu trong suốt này. Còn Kyle, quả cầu từ nơi phương trời nào thình lình hiện ra đánh bật hắn một quãng khá xa. Hắn nổi cơn điên mà nhắm vào người bên trong quả cầu ấy. Thật kì lạ vì Kyle không qua xuyên qua quả cầu. Khoảng cách từ người trong tâm cầu đến mặt bên là khá lớn. Không thể chạm đến người bên trong, hắn gầm lên giận dữ, điên cuồng chém loạn xạ vuốt sắt và cắn loạn quả cầu. Thay vì xuất hiện những vết cào xước trên bề mặt cầu, chúng không những xuất hiện trên cơ thể Kyle mà còn hằn sâu vào da vào thịt. Những vết cắt ngọt xém, máu không ngừng rỉ giọt từ vết cắt. Kyle hét lên đau đớn và kiệt sức sau khi hứng trọn những vết cào xé của chính bản thân. Bọn Wolf còn lại đã chứng kiến mọi cảnh tượng. Bọn chúng nửa hoang mang nửa lo sợ, vội vã đem Kyle đi trị thương và tránh xa quả cầu kì lạ. Sau khi Wolf rời đi đã lâu, quả cầu kì lạ ấy vẫn còn. Người bên trong quả cầu nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đá lạnh lẽo. Đầu tóc người ấy rối bù, quần áo nát bươm lấm lem bụi đất và máu đã khô cứng. Một cô gái đằng xa toan chạy đến giúp đỡ người bên trong thì một cánh tay mạnh mẽ ngăn lại không cho cô lại gần. Chủ nhân cánh tay ấy khoác chiếc áo choàng đen, từng bước lại gần, chỉ cách quả cầu chừng hai ba bước chân. Bên cạnh anh là một vị quản gia luôn chực chờ mệnh lệnh. “Ngươi có thể không?”, anh ta nghiêm nghị. “Xin hãy tin tưởng ở tôi, cậu chủ”, vị quản gia cung kính cúi người, tay phải đặt lên phía ngực trái. Vị quản gia ấy nhẹ nhàng rút bao tay trắng, để lộ bàn tay thon dài chằng chịt vết sẹo. Bàn tay ấy chạm nhẹ vào mặt cầu, quả cầu bảo vệ liền biến mất. Cô gái với vẻ bàng hoàng lo lắng chạy đến bên người bất tỉnh. Cô lật người nằm dưới đất, kiểm tra xem người ấy liệu còn sống. “Taurus… Taurus… !” Sự lo lắng đã chuyển sang nỗi sợ hãi tột cùng hiện rõ trên khuôn mặt cô gái trẻ. Người mặc áo choàng đen đến gần hai người, khẽ đánh giá nhịp thở người nằm dưới đất. Anh ta ra lệnh cho vị quản gia: “Đưa Cancer về phòng!”, anh lại quay sang Cancer, “Đừng lo lắng, cô ta chỉ bị kiệt sức và ngất xỉu thôi!” Anh bế cô gái người lấm lem bụi đất và máu. Đôi mắt cô gái nhắm nghiền, như đã chìm vào giấc ngủ sâu. ————————————————————— Đã từ rất lâu, không biết tựa bao giờ, tại ven bờ sông vắng lặng ấy, có một cậu bé gầy gò đang ngồi thẫn thờ nhìn về nơi vô định. Trời dần chuyển sang màu vàng sậm, gió xào xạc thổi len lỏi qua bãi cỏ xanh. Cậu bé ấy, trông thật cô độc. Càng tới gần, cái cảm giác ấy càng nặng nề rõ rệt. Nghe thấy động, cậu quay lưng lại. Một khuôn mặt u buồn, trắng bệch đang nhìn người phía trước. Đôi mắt sâu hoắm như muốn hút hết cả con người kia. Sự vô hồn đến đáng sợ từ đôi con ngươi ấy thật khiến người khác dễ liên tưởng đây là đôi mắt của một xác chết. Cậu bé ấy từ từ đứng lên. Giữa cậu bé và người kia vẫn còn một khoảng cách. Cậu bé dần tiến lại gần, cả cậu và cảnh vật xung quanh cũng mờ nhạt dần…——————————————————- “A… ưm… ” Taurus tỉnh dậy, nhíu mày vì cơn đau buốt râm ran khắp cả người. Đập vào mắt cô là trần nhà màu kem êm dịu. Cơ mà, không phải cô đang ở Quảng Trường Hội Đồng sao? Sao bây giờ cô lại nằm ở phòng y tế cơ chứ? Cơn đau nhức từ những vết cào nhói lên khiến Taurus không khỏi nhăn nhó vì đau đớn. Phải rồi, cô đã phải lãnh gần hết những vết cào từ cái móng vuốt sắt bén của Kyle còn gì. Bất giác, cô ôm người sợ hãi nhìn xung quanh. Nơi đây chỉ có cô cùng với ánh đèn sáng ngoài phòng thuốc. Thở ra nhẹ nhàng, Taurus đờ đẫn dò xét bản thân. Bộ đồng phục rách lưa thưa từng miếng vải vụn. Chiếc áo sơ mi rách đến từng mảng vải từng sợi chỉ, để lộ phần bụng cùng với vài ba đường cào hằn vết hồng. Đôi chân thì thậm tệ hơn. Chi chít những đường cào hồng, đường cào mới còn ri rỉ máu lấm lem bụi đất. Taurus thả đôi chân dọc theo mép giường, ngồi thẫn thờ. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng lúc này. Một giọt nước rơi trên cặp đùi trắng. Từ nơi khoé mắt ứa ra từng giọt lệ long lanh, dần dần đã ướt đẫm hai con mắt. Một hàng, hai hàng lệ khẽ chảy đai trên má. Trong cơn vô thức, cô không làm chủ bản thân mình. Cô vẫn ngồi đó, và thời gian cứ dần trôi qua một cách lạnh lùng. Ngoài phòng thuốc chợt có một bóng đen xuất hiện tiến vào. Người đó không lại gần Taurus, mà chỉ đứng đó quan sát. “Tỉnh rồi?” Taurus không trả lời. Cô vẫn im lặng bất động. Không nhận được một chút phản ứng, người kia tiến tới gần Taurus và khẽ cúi người. Anh ta chột dạ khi thấy đôi hàng lệ lã chã trên khuôn mặt vô hồn của cô gái. Qua đôi mắt đẫm nước kia, hình ảnh lập loè không rõ ràng, Taurus chỉ thấy được một khuôn mặt trắng bệch đang quan sát cô. Còn người kia, vẫn khuôn mặt lãnh đạm như ngày nào, nhưng lòng lại khẽ động khi thấy nước mắt của một cô gái lạ mặt không quen biết. Khẽ đưa tay vuốt và lau nước mắt, anh nhận thấy đôi mắt ấy đã nhuốm mệt. Đôi mắt ấy trông thật vô hồn, thật giống với anh. “Taurus Jane?”, một người đàn ông bước vào căn phòng. Người đàn ông ấy bắt gặp Taurus ngồi bất động trên giường. Một bóng đen vụt qua ông, “Scorpio Phantome?”, người đàn ông bàng hoàng, “Cậu đang làm gì ở đây?” Scorpio vẫn phong thái uy nghiêm đáng sợ, áo choàng đen phất nhẹ sau lưng theo từng bước chân. “Tôi có việc nên đi trước. Tạm biệt, Lukas”. Nói rồi, Scorpio biến mất. Lukas thở phào nhẹ nhõm, quay sang kiểm tra tình hình của Taurus. Vẻ lo lắng của anh giống như một người cha đang lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình vậy.

12 Chom Sao Hay Cung Tro Ve Cau Chuyen Xua

Trong sử sách của Đường_Dương gia có viết:

“Năm thời loạn hỗn chiến, có một đạo quân lớn thô sơ như đất đá, khuôn mặt dữ tợn lai giữa lợn rừng và yêu tinh, Đường_Dương gia gọi chúng là Org. Chúng xuất hiện gần cánh cổng Sinh – Phản – Vệ – Tử hay còn được gọi là Phản Tử Sinh Bảo. Vị trí là hoang mạc đồi núi là nơi hẻo lánh ở một chiều không gian nào đó. Đây cũng là nơi mà những người trong gia tộc thường hay xuất hiện mỗi khi di chuyển qua cánh cổng Phản Tử Sinh Bảo.. Đối diện với cánh cổng – thứ để thông qua thế giới của con người là cả hàng nghìn đội quân Org sẵn sàng lao vào để tranh giành chiếm lấy thế giới của chúng ta. Để ngăn chặn điều đó lãnh đạo của gia tộc lúc bấy giờ là gia nhân là một đứa trẻ vừa mới tròn 15 tuổi, đã tập hợp mọi người trong gia tộc của mình và triệu hồi những binh đoàn từ các chiều không gian khác nhau. Ngài còn đích thân cưỡi loài Xêljin đến phía Bắc để cầu xin các vị thần cổ xưa đã thề bảo vệ cho gia tộc Đường_Dương gia – được gọi là các Vệ Thần. Họ đã trả lời ngài. Sau đó, ngài được sự bảo hộ của các Vệ Thần, đi tới những chiều không gian khác, những chiều không gian mà ngài chưa từng biết tới, những thế giới đầy sự kinh ngạc và tuyệt vời, và trong đó có cả những con người phi thường, mang trong mình những sức mạnh đáng gờm. Họ đã nhận lời để trợ giúp ngài trong trận chiến bảo vệ thế giới của loài người. Trong những đồng minh đến từ các chiều không gian ấy, có một nhóm người gồm 12 thành viên, đã tới đây… Họ được gọi là 12 cung hoàng đạo. Mỗi một người bọn họ đều đại diện cho một chòm sao và cũng mang trong mình sức mạnh của chòm sao ấy : Kim Ngưu, Bạch Dương, Song Ngư, Nhân Mã, Thần Nông… Trận chiến rất hỗn loạn. Đội quân của gia nhân có hai loại được gọi là Phản Tử và Sinh Bảo. Quân Phản Tử trực tiếp đánh kẻ địch ở dưới mặt đất. Càn quét tất cả. Quân Sinh Bảo trấn thủ cánh cổng, ngăn cho loài org không đi qua được. .…. ” Chúng ta đã chiến thắng cuộc chiến đầy sự hỗn loạn ấy. Hàng vạn quân org bị càn quét đến nỗi chỉ còn lại một mảng tro bụi. Một vài số chúng thì tự động rút lui khỏi. Thương vong thì đúng là rất nhiều. Rất nhiều chiến binh đã chết. Cũng như các vị thần đã đổ xuống. Sự thương tiếc từ đồng hương. Sự dần vặt từ gia nhân. Ngài bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ. Khi thấy những người bạn của ngài ngã xuống ở chiến trường, ngài chẳng khác nào mất đi một người bạn thân lớn nhất của mình. Vì vậy ngài đã đem họ trở về nhà của bọn họ, chôn cất tại thế giới của họ. Có vài người thì không có nhà, không có nơi trú ngự, chỉ có thể lạc lõng ở một chiều không gian nào đó, nên ngài đã đem tro cốt của họ về Đường gia, chôn cất bọn họ tại một nơi bí mật, hi vọng họ có thể tìm thấy nơi yên bình cho riêng mình. “Vậy còn 12 chòm sao? Họ đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bảo Hân khuôn mặt non nớt, hai tay kéo tay áo của bà, ánh mắt mong chờ. Đường Lão bà ngồi trên ghế, nhìn đứa bé ngồi dưới chân mình. Bà cười, tay xoa đầu cô. “Ta cũng không biết nữa Bảo Hân à. Hồi đó, ta và Đường Quân Ông  mới chỉ là hai đứa bé 4, 5 tuổi vẫn chưa nhận thức được gì. Câu chuyện này ta được mẫu thân ta kể lại… cũng không biết kết cục của 12 chiến binh kia.” Đường Lão bà nhìn ra hướng cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng từ ngoài vào. Làm cả căn phòng thêm phần lưu luyến, nhớ nhung một thời đã qua. Khuôn mặt non nớt mang vài nét của tiểu hài nam tử chợt cau mày, má phồng lên. Đôi mắt hiện lên sự mất hứng thú, khẽ xoay đi. “Ding dong…” Bé gái 7 tuổi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền đứng dậy, chạy ra mở cửa. “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ có chiếc nhẫn hai màu lại tới nữa này bà ơi!” “…” “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ kia có bế theo Gia Bảo và một em bé gái khác nữa này! Nhìn dễ thương lắm bà bà!” “…” “Bà bà ơi. Cho cháu bế em bé này vào phòng chơi nha! Vị tỷ tỷ đồng ý rồi! Nha! Nha! Nha!” “…” “Bà bà ơi… Gia Bảo cứ ôm lấy chân của em bé, cháu không mang đi được … Thả ra! Thả ra! Tiểu tử thối! Tử Đông! Giúp ta!” “…” Từ ngoài phòng vang lên nhiều âm thanh liên hồi. Đường Lão bà vẫn ngồi im trong phòng, mắt vẫn hướng về cửa sổ. Bà thở dài. 12 Hoàng đạo lạc mất nhau trong trận chiến Phản Tử Sinh Bảo. 7 người bị mất tích. 5 người còn lại chỉ có thể ở lại thế giới này, để chờ đợi sự trở lại của 7 người kia. Năm chục năm đã trôi qua, 5 người kia vẫn thủy chung cho rằng 7 người kia sẽ trở lại, nếu không… 12 cung hoàng đạo, nếu chỉ còn lại 5 chòm sao vậy thì được gọi là gì đây?

” Chúng ta đã chiến thắng cuộc chiến đầy sự hỗn loạn ấy. Hàng vạn quân org bị càn quét đến nỗi chỉ còn lại một mảng tro bụi. Một vài số chúng thì tự động rút lui khỏi. Thương vong thì đúng là rất nhiều. Rất nhiều chiến binh đã chết. Cũng như các vị thần đã đổ xuống. Sự thương tiếc từ đồng hương. Sự dần vặt từ gia nhân. Ngài bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ. Khi thấy những người bạn của ngài ngã xuống ở chiến trường, ngài chẳng khác nào mất đi một người bạn thân lớn nhất của mình. Vì vậy ngài đã đem họ trở về nhà của bọn họ, chôn cất tại thế giới của họ. Có vài người thì không có nhà, không có nơi trú ngự, chỉ có thể lạc lõng ở một chiều không gian nào đó, nên ngài đã đem tro cốt của họ về Đường gia, chôn cất bọn họ tại một nơi bí mật, hi vọng họ có thể tìm thấy nơi yên bình cho riêng mình. “Vậy còn 12 chòm sao? Họ đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bảo Hân khuôn mặt non nớt, hai tay kéo tay áo của bà, ánh mắt mong chờ. Đường Lão bà ngồi trên ghế, nhìn đứa bé ngồi dưới chân mình. Bà cười, tay xoa đầu cô. “Ta cũng không biết nữa Bảo Hân à. Hồi đó, ta và Đường Quân Ông mới chỉ là hai đứa bé 4, 5 tuổi vẫn chưa nhận thức được gì. Câu chuyện này ta được mẫu thân ta kể lại… cũng không biết kết cục của 12 chiến binh kia.” Đường Lão bà nhìn ra hướng cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng từ ngoài vào. Làm cả căn phòng thêm phần lưu luyến, nhớ nhung một thời đã qua. Khuôn mặt non nớt mang vài nét của tiểu hài nam tử chợt cau mày, má phồng lên. Đôi mắt hiện lên sự mất hứng thú, khẽ xoay đi. “Ding dong…” Bé gái 7 tuổi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liền đứng dậy, chạy ra mở cửa. “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ có chiếc nhẫn hai màu lại tới nữa này bà ơi!” “…” “Bà bà ơi. Vị tỷ tỷ kia có bế theo Gia Bảo và một em bé gái khác nữa này! Nhìn dễ thương lắm bà bà!” “…” “Bà bà ơi. Cho cháu bế em bé này vào phòng chơi nha! Vị tỷ tỷ đồng ý rồi! Nha! Nha! Nha!” “…” “Bà bà ơi… Gia Bảo cứ ôm lấy chân của em bé, cháu không mang đi được … Thả ra! Thả ra! Tiểu tử thối! Tử Đông! Giúp ta!” “…” Từ ngoài phòng vang lên nhiều âm thanh liên hồi. Đường Lão bà vẫn ngồi im trong phòng, mắt vẫn hướng về cửa sổ. Bà thở dài. 12 Hoàng đạo lạc mất nhau trong trận chiến Phản Tử Sinh Bảo. 7 người bị mất tích. 5 người còn lại chỉ có thể ở lại thế giới này, để chờ đợi sự trở lại của 7 người kia. Năm chục năm đã trôi qua, 5 người kia vẫn thủy chung cho rằng 7 người kia sẽ trở lại, nếu không… 12 cung hoàng đạo, nếu chỉ còn lại 5 chòm sao vậy thì được gọi là gì đây?