Tôi sinh ra đã là một cán cân – một thứ vô tri vô giác và cả vô cảm xúc.
Tôi luôn cố gắng cân bằng mọi thứ trong cuộc sống và tất cả mọi người với nhau. Tôi yêu hoà bình và tôi chỉ muốn mọi thứ đạt đến trạng thái cân bằng nhất.
Tôi là cán cân của nữ thần công lý.
Khi thế giới hoà bình, mọi người hạnh phúc với nhau, tôi sẽ đạt trạng thái cân bằng và nhẹ nhàng nhất, sẽ là công bằng nhất.
Khi chiến tranh chém giết xảy đến, khi tất cả thần thánh cũng từ bỏ loài người, chủ nhân của tôi vẫn cùng tôi tiếp tục ở lại với các bạn để tiếp tục sự công bằng. Chỉ là cái ác, sự hung bạo ngày càng gia tăng, tôi lại bắt đầu nghiêng về cái ác, làm chủ nhân tôi cũng từ bỏ tôi lại cùng các bạn mà lui về thế giới các vị thần.
Từ lúc ấy, tôi đã tự mình phải học cách cân bằng giữa dao động thiện ác.
Tôi mơ mộng, quan tâm, cảm thông sâu sắc cho người khác. Mọi người nhìn thấy tôi vui vẻ, cười thật tươi, thật nhẹ nhàng, khiến họ thấy bình yên bên cạnh tôi. Tôi tưng bừng ríu rít như đứa trẻ, như thể mùa xuân đã về.
Tôi là kẻ nóng nảy, dễ bực mình, cáu gắt, dễ nổi loạn tất cả vì cảm xúc lúc ấy. Mọi người thấy sợ hãi khi cạnh tôi. Tôi đằng đằng sát khí, môi không mỉm cười, ánh mắt không chút thiện cảm, khó chịu và sẵn sàng phá tan mọi thứ chỉ vì mình không thích. Cảm giác ngột ngạt như giữa ngày hè oi bức.
Tôi buồn bã, đăm chiêu, ánh mắt nhìn xa xăm về tương lai, tôi nhẹ nhàng bước đi không đích đến, ảm đạm như mùa thu
Tôi vô cảm, lạnh lùng, ánh mắt vô hồn, đôi môi khép chặt, không nói không cười, sự lạnh lẽo diễn ra như thể mùa đông xuất hiện.
Tôi có thể rót vào tai bạn những điều ngọt ngào, dịu dàng bằng những từ ngữ của riêng mình, tôi yêu hoà bình, tôi chẳng đáp trả lại những điều không phải, tôi chỉ mỉm cười, thật nhẹ nhàng, tôi có thể bỏ qua nhiều sai lầm không đúng, tôi có thể đối xử với bạn tốt mặc cho bạn từng tàn tệ với tôi đến mức nào. Bạn nhìn tôi như một đứa trẻ ngốc, bạn nói tôi hiền, tôi nhu nhược, bạn nói tôi dễ dãi với mọi thứ và ngược đãi bản thân mình. Chỉ là vì tôi “dĩ hoà vi quý”, tôi luôn gắng cân bằng mọi thứ đến mức có thể.
Chỉ là cán cân có chịu đựng cân bằng thì nó cũng sẽ có 1 giới hạn, nếu vượt quá giới hạn đó, chỉ cần cán cân vừa đủ nghiêng, đến quá mức, thì bạn nên chuẩn bị tâm lý đi. Dù tôi như vị thần có thể dàn hoà những trận chiến nảy lửa nhưng việc bắt đầu 1 trận chiến chưa bao giờ là khó.
Tôi là một cán cân, tôi được sinh ra để chủ nhân dùng để phân định Thiện-Ác.
Bản chất trong tôi luôn tồn tại ít nhất hai mặt: Thiên Thần và Ác Quỷ, tất cả đều là tôi.
Chỉ là Thiên Thần luôn bên tôi nhiều hơn đứa kia thôi. Tôi luôn cố gắng làm mọi thứ để bạn tự tin, vui vẻ, yêu chính bản thân mình, luôn cố gắng để bạn thoải mái nhất có thể. Chỉ là tôi cũng chính là người có thể làm điều hoàn toàn ngược lại. Chỉ là tôi hiếm khi nghĩ đến điều đó, vì tôi luôn muốn mọi thứ yên bình nhất có thể. Dù có không thích đến mấy, tôi cũng sẽ cố gắng giảm điều đó bằng một vài câu nói xỉa xói, để hạn chế đến điều tôi sẽ làm đến mức tới hạn, nhưng các bạn cũng nên thận trọng một chút thì tốt hơn.
Tôi rất dễ thích một người, nhưng lại khó xem ai quan trọng, vì tôi cũng như gương mà thôi. Nếu bạn rời bỏ tôi mà đi, làm sao gương có thể giữ lại khi chính nó không hề có hình hài riêng biệt, và thậm chí nếu tôi giữ bạn có chấp nhận ở lại không. Sẽ đau, sẽ buồn, sẽ lưu luyến, nhưng tôi sẽ chấp nhận, nếu đó là điều mà sau cùng tôi nhìn thấy là tốt nhất cho tất cả. Tôi sẽ chẳng biểu hiện những sự rối rắm trong lòng ngoài sự lạnh lùng trên gương mặt. Ừ, người ta gọi tôi vô cảm vô tâm, chỉ là lòng tôi đau đến mức trống rỗng mọi thứ thì thôi biết làm gì. Tôi chẳng thể làm gì, tôi không biết mình đang nói gì, tôi không biết mọi thứ gì đang chạy qua cuộc sống của tôi. Chỉ là…
Tôi vui vẻ, hoà nhã nhưng cũng sẵn sàng quát tháo hay bước lại tắt ti vi chỉ vì thấy ồn ào. Tôi hoà đồng vui tính nhưng sẽ có lúc tôi chả xem ai ra gì mà trở nên ngạo mạn chỉ vì những thứ vụn vặt. Tôi có thể làm tất cả để ngăn một cuộc chiến nhưng tôi cũng có thể biến toàn bộ thành nát vụn. Tôi có thể rất trẻ con, ngu ngơ, nhưng cũng có lúc tôi như một kẻ đáng ghê tởm nhất thế gian. Tôi có thể làm tất cả công việc cả hàng tháng trời mới xong bằng 1 ngày, nhưng cũng có thể chả làm gì suốt ngần ấy thời gian.
Nếu bạn êm dịu, tôi sẽ êm dịu, nếu bạn nóng nảy, hấp tấp, tôi sẽ khiến bạn hoặc tốt hơn, hoặc biến bạn thành sống dở chết dở.
Tôi được vây quanh rất nhiều người, ai cũng thấy tôi được quý mến, nhưng thật sự chẳng ai có thể ở cạnh tôi. Không phải họ không hiểu tôi – vì chính tôi còn không hiểu được mình, mà do họ không chấp nhận được tôi, một người luôn dao động mọi thứ, họ cũng không cho tôi được cân bằng, mà luôn thách thức khả năng tự cân bằng của mình. Tôi cười đó, nói đó, nhưng tôi lại chỉ cần sự bình lặng, trầm lắng như lúc một mình, vì lúc đó tôi mới được an toàn.
Chỉ là tôi luôn cố gắng tìm được một ai đó hiểu được mình, tôi cho họ thấy tất cả điểm yếu để họ có thể hiểu và cảm thông để chấp nhận con người thật của mình, nhưng rồi sao, họ vẫn chỉ muốn tôi theo cách họ muốn một người bên cạnh. Họ nhốt tôi vào chiếc lồng kính không thể thoát ra. Chỉ là…
Tôi cũng là gió, tôi vô hình vô trạng, tôi tồn tại như thế nào tuỳ người cảm nhận. Tôi là cơn gió dịu mát của ngày hè nóng bức, tôi cũng là cơn gió đến buốt lòng của những ngày đông, và cũng là cơn gió nhẹ êm của ngày xuân, tôi cũng là cơn gió huỷ diệt tất cả của những ngày bão. Tôi thay đổi theo mọi thứ xung quanh chỉ để chứng tỏ mình có tồn tại.
Tôi là gió, tôi yêu tự do, tôi tìm kiếm tự do.
Gió lang thang khắp các miền trong vô định, tôi ấm áp quan tâm những thứ mình đi qua, tôi quan tâm họ, tôi chăm sóc nâng niu họ, chỉ là tôi không thể đứng lại bên cạnh họ, vì nếu dừng lại, tôi sẽ biến mất. Do đó tôi lại phải tiếp tục di chuyển, không phải tôi rời bỏ họ, mà vì họ không cùng tôi đi. Vì họ không chọn bước theo tôi. Ừ vì sao họ phải theo?
Gió không thể nắm bắt, gió thích bay lượn, thích tự do, liệu ai giữ nổi gió?
Gió ấm áp, mang hương vị mới đến cho mọi thứ.
Gió lạnh lùng và buông lơi, vì sao vẫn cuốn hút?
Chỉ xin gió đừng quá lãnh đạm,
Vì chỉ cần lạnh và mạnh, gió sẽ cuốn đi hết tất cả mọi thứ trên mặt đất.
Khiến cho mặt nước bình lặng cũng phải dậy sóng
Nhưng con người ta lại chẳng thích phẳng lặng yên ả,
Những lúc thế người ta lại gọi là tẻ nhạt,
Và mong gió mang đến không khí mới, người ta gọi là những người yêu gió.
Sẽ là phấn khích cuốn hút diệu kỳ, là sức sống mới do gió mang lại.
Nhưng…chạy theo gió rất mệt.
Gió tự do, bay nhảy và chẳng để ý gì đến những thứ khác
Gió khó nắm bắt, chẳng ai hiểu được gió nghĩ gì.
Liệu có ai đủ can đảm để thả mình theo gió?
Ai đủ bản lĩnh để đối diện và nắm lấy trái tim vô hình ấy?
Ai đủ vững chắc để gió dựa vào mà không cuốn phăng mọi thứ?
Ai chịu được những phong ba bất chợt, mà vẫn kiên định khiến dó mến phục và dịu lại giữa cơn bão táp?
Bởi sau tất cả sự điên cuồng ấy, gió sẽ mang lại những hương thơm tinh tuý nhất của bao điều đi qua, trao cho tất cả. Khi ấy hẳn bạn sẽ là người cực kỳ hạnh phúc!
Chỉ là nếu không chịu được nhưng vẫn muốn bên cạnh gió, thì bạn chỉ có cách thả mình theo làn gió, nhưng đừng bắt gió phải dừng lại. Vì gió sẽ chẳng còn là gió nếu ngừng lại. Vì lúc ấy hoặc là gió biến mất, hoặc bạn sẽ bị tan nát để gió thoát ra ngoài bầu trời tự do ấy.
Vì tôi là gió, gió chỉ lướt qua cuộc đời mỗi người như một lãng khách. Nên nếu không thể cùng tôi phiêu bạt, xin đừng xem tôi là quan trọng trong cuộc đời.
Có ai thử lặng im và nghe gió nói gì chưa?
Gió thật sự mỏng manh lắm!
Thanks Life.
YP.