Tôi là 1 Yết, người ta nói Yết tự tin, lạnh lùng lắm nhưng tôi lại không như vậy, tôi cũng không biết tại sao, tại sao tôi lại luôn hèn nhát như vậy ! Tôi luôn bỏ lỡ cơ hội của mình rồi lại hối hận, tất cả những gì Yết mong muốn chỉ là có 1 người bạn để Yết tâm sự, 1 người quan tâm và luôn ở bên Yết, không để Yết lạc lõng giữa đám người xa lạ đang cười nói.
Nhưng dù Yết có mong muốn sẽ có người chú ý tới mình nhiều như thế nào đi chăng nữa thì dường như luôn có 1 sợi dây ngăn cách mọi người bên ngoài. Yết biết thật ra không có sợi dây nào cả, chỉ là do Yết đã luôn tự giam cầm mình thôi. Yết đã cố lên tiếng nói chuyện với mọi người nhưng lại nhớ tới sự thảm hại của mình mỗi khi lên tiếng. Lúc Yết lên tiếng sẽ không có ai quan tâm cả rồi Yết sẽ tự chuốc nhục thêm thôi, lúc đó giọng nói của Yết như nghẹn lại và Yết tiếp tục bỏ lỡ cơ hội của mình.
Yết chỉ có vài người bạn duy nhất, là những người đã tự đến và bắt chuyện với Yết. Yết đã rất vui, Yết không thể tin được, Yết đã nghĩ mình sẽ lại thui thủi 1 mình trong suốt học kì này, nhưng nhờ có những người bạn đó đã giúp Yết biết được tình bạn là gì, họ giúp Yết không bị cách biệt 1 mình trong đám đông nữa. Yết hâm mộ cái sự tự tin, năng động của họ, cái mà có lẽ Yết sẽ không bao giờ có được.
Ngày qua ngày, thứ Yết không mong muốn nhất đã đến, tình bạn Yết đã cất công xây dựng bắt đầu rạn nứt, họ bắt đầu chửi mắng, tẩy chay Yết, vì lòng tự tôn của mình, Yết đã chửi và đánh lại họ, Yết đã đau lắm, từng lời nói cay nghiệt của họ đâm vào lòng Yết nhưng Yết không khóc. Yết đã học từ cuộc sống này rằng khóc là nhục, khóc chỉ làm cho họ thoả mãn nên Yết không bao giờ khóc trước mặt bất kì người nào ngoại trừ người Yết tin tưởng nhất – gia đình Yết.
Cho dù nước mắt có chực chờ chảy ra thì Yết cũng sẽ không khóc, Yết luôn dùng tất cả sức lực của mình để chạy vào chỗ trống vắng nhất trước khi nước mắt Yết trào ra, chỉ những nơi như vậy, nơi không ai thấy được sự yếu đuối của Yết , Yết mới có thể khóc lên. Yết muốn khóc thét lên nhưng vì sợ ai đó sẽ nghe thấy nên Yết đã kìm lại, chỉ còn tiếng nất và rên rỉ nho nhỏ. Dù khóc xong nhưng Yết vẫn sợ, Yết không muốn ai biết Yết đã khóc cả. Yết muốn đeo lên mình chiếc mặt nạ luôn tươi cười, vì chỉ khi Yết sống tốt, dù chỉ là giả tạo, thì họ mới thất vọng và chán cái trò làm tổn thương Yết được. Cũng như những tình bạn khác, họ quay lại làm bạn Yết, Yết chấp nhận vì không thể chịu nổi sự cô độc nay, nhưng lòng tin tưởng của Yết với họ đã hoàn toàn sụp đổ.
Ngày lại qua và họ đã có những người bạn mới, còn Yết chỉ có họ, họ bỏ quên Yết và đi theo những người bạn mới đó, Yết cố bám víu vào cái hi vọng họ sẽ quay lại vì những kỉ niệm xưa, vì tình bạn Yết đã cố gắng xây lại, nhưng có lẽ chỉ có Yết nghĩ như vậy. Họ nói Yết không phải là người bạn thân của họ, họ không cần phải quan tâm tới Yết, những lời nói của họ đã đẩy Yết xuống vực sâu. Yết luôn tưởng rằng chỉ cần Yết đối tốt với họ bằng cả tấm lòng mình thì họ sẽ cảm nhận được và đối tốt lại với Yết nhưng có lẽ không như vậy.
“Hãy đối với mọi người như bạn muốn họ đối với bạn” chỉ là lời nói dối, ngày qua ngày Yết đã sống bám víu vào lời nói đó, hi vọng sẽ có 1 người tốt với mình như mình sẽ tốt với họ. Yết đã bị tổn thương nhiều lắm rồi. Yết vẫn sẽ cười nhưng Yết sẽ không tin vào 1 ai hay 1 điều gì nữa.
Yết rất sợ mình sẽ cô đơn nhưng càng sợ hơn nữa là bị tổn thương, Yết không muốn có thêm 1 vết sẹo nào nữa trong tim mình, để tránh xa cái sự đau đớn đó Yết buộc phải luôn cô đơn 1 mình vì chỉ khi Yết không quan tâm tới ai thì sẽ không ai làm đau Yết được, dù khi ở trong 1 căn phòng đầy người quen biết nhau, sự hiu quạnh sẽ làm đau Yết nhưng cái đau đó không thể tổn hại đến trái tim Yết được. Nhưng phải làm sao để đè lại cái ham muốn 1 sự ấm áp, dịu dàng đang xiết chặt lòng Yết đến đau đớn đây !?