Đa sầu đa cảm là cô gái Thiên Yết. Có thể nổi sóng ở trong lòng nhưng bên ngoài vẫn trầm lặng, thiên Yết rất giỏi che giấu cảm xúc. Nhưng có nhưngx lúc dòng cảm xúc trong trẻo hồn nhiên đó cứ thế mà ùa về trong tim tôi vào một chiều đông có gió như lúc này. Tôi là một cô gái cung thiên yết, trầm lặng mà cũng mang trong mình nhiều ẩn số. Có lẽ với một con bé Thiên Yết 19 tuổi như tôi, cảm xúc mãnh liệt và một thế giới nội tâm sâu thẳm là một điều gì đó quá quen thuộc.
Chào Song Tử, cậu còn nhớ tớ chứ. Lâu lắm rồi, mình không nói chuyện cùng nhau nhỉ. Thời gian trôi qua nhanh quá đi mà. Dạo này cậu vẫn khỏe chứ. Có hay bị dị ứng và ốm vặt như trước nữa không? Có còn hay đi lang thang một mình sau giờ học ở trường nữa không *cười ngốc nghếch*. Đúng hơn phải hỏi cậu là bây giờ bên cậu đã xuất hiện ai đó đặc biệt người sẵn sàng không điều kiện đi dạo cùng cậu nơi muôn nẻo con đường bất tận khi hoàng hôn buông xuống chưa. Song Tử à, người đó đã xuất hiện để thế chỗ cho tớ chưa?
Những dòng cảm xúc trong trẻo hồn nhiên đó cứ thế mà ùa về trong tim tôi vào một chiều đông có gió như lúc này. Tôi là một cô gái cung thiên yết, trầm lặng mà cũng mang trong mình nhiều ẩn số. Có lẽ với một con bé Thiên Yết 19 tuổi như tôi, cảm xúc mãnh liệt và một thế giới nội tâm sâu thẳm là một điều gì đó quá quen thuộc.
Đứng trước những xúc cảm mãnh liệt không lời với cuộc sống muôn màu đó, đôi khi tôi chọn cách im lặng để giấu nhẹm đi mọi tâm sự và suy nghĩ của mình. Tôi cất giữ chúng ở một nơi xa xăm với tên gọi là đáy mắt. Thỉnh thoảng ngồi đó rồi ngốc nghếch chờ đợi sẽ có một chàng hoàng tử êch với trái tim to lớn và tình yêu nồng cháy đến giật đi cái màn ngăn cách vô hình giữa tôi với thế giới bao la bên ngoài. Tôi vẫn thầm cười ngốc vì sự mơ mộng đôi lúc hơi thái quá của mình.
Có lẽ, ở thế kỷ 21 này, tìm được một chàng hoàng tử ếch đích thưc người luôn sẵn sàng ở bên tôi mỗi lúc tôi cần và đủ tinh tế cùng kiên nhẫn để lắng nghe và hiểu thấu những gì tôi cất sâu trong đáy mắt là một chuyện hơi hoang đường và không dễ dàng chút nào. Ấy vậy mà tôi vẫn ngốc nghếch chờ, dù biết rằng dôi khi điều đó thật lẻ loi và vô vọng.
Cậu ấy là chàng trai Song Tử đa tình và phong lưu như cơn gió. Con người cậu ấy là sự kết hợp hoàn hảo của hai tính cách trái ngược cùng sự đặc trưng tiêu biểu của Song Tử là cả thèm chóng chán. Tôi gặp anh chàng này lần đầu tiên tại bến xe buýt.
Chàng trai mắt híp với nụ cười hiền cùng ánh nhìn rất duyên. Dần dà, tôi biết cậu ta và tôi học cùng trường. Hai đứa nói chuyện với nhau, đi về cùng nhau, và đôi khi là đi dạo loanh quanh đâu đó cùng nhau nữa. Có lẽ tôi và cậu ấy đã thân nhau như thế. Nhẹ nhàng, giản dị. nhưng đầy thấu hiểu và cảm thông.
Chúng tôi sẵn sàng mở lòng không ngần ngại mà chia sẻ với nhau biết bao nỗi lòng hay tâm sự giấu kín trong đáy mắt. Cậu ấy khác tôi. Song Tử không chọn giấu kín nỗi buồn trong những ánh nhìn hoang hoải, thay vào đó là ngụy trang tuyệt đẹp cho nỗi buồn bằng nụ cười thường trực luôn nở trên môi. Và thế là, chúng tôi đã trở nên thân thiết với nhau như thế đấy.
Hai con người với những nét tính cách tương đồng nhẹ nhàng và chầm chậm bước khẽ vào cuộc sống của nhau. Tôi nhạy cảm còn cậu tinh tế. Tôi buồn cậu sẽ ở bên tôi và lắng nghe không điều kiện. Tôi vui cậu sẽ chọc cho tôi cười đến ngất ngây không phân biệt được trời đất là gì.
Cậu nói những cảm xúc nồng cháy xen lẫn hồi tưởng và đôi chút chua xót nơi tôi đã từ từ mà chậm rãi khơi gợi nên sợi dây mềm yếu nhất nơi con tim cậu. Và thế là chúng tôi đã trở thành những người bạn tri kỷ một cách âm thầm và lặng lẽ như thế.
Song Tử không hoàn hảo, nhưng đối với tôi, cậu ấy vẫn tuyệt vời theo cách rất riêng của mình. Chuyện gì phải đến rồi cũng đến, tôi và cậu ấy đã thích nhau. Hay nói đúng hơn là thích nhau từ lúc nào thì chính bản thân hai đứa cũng không biết. Có lẽ đó là từ khi cậu ấy tặng tôi chiếc chuông gió vỏ sò dưới sân trường vào một ngày thu lộng gió trên chiếc ghế đá quen thuộc mà hai đứa hay ngồi.
Cũng có thể là từ khi tôi và cậu ấy cùng nhau trốn học để đi xe buýt lên hồ Gươm chơi vào một ngày hè có nắng ban mai. Hay đó là khi ánh mắt cậu ấy nhìn tôi trìu mến trong khoảnh khắc tim tôi bối rối. Mọi thứ mà tôi và Song Tử đã trải qua, tất cả thật tuyêt. Trong trẻo, ngây ngô và hồn nhiên biết mấy.
Rồi cái ngày mà hai đứa lần đầu tiên nắm tay nhau. Giữa dòng người tấp nập và xe cộ đông đúc trên con đường quen thuộc, bàn tay vững chắc của Song Tử, khẽ đan chặt vào đôi tay mềm nhỏ xinh của tiểu Yết. Và cứ như thế, trong mắt chúng tôi lúc đó chỉ tồn tại duy nhất có nhau, và chỉ mình nhau mà thôi.
Nụ cười rắn rỏi không khép nổi miệng của Song Tử tinh nghịch vào khoảnh khắc kỳ diệu ấy sẽ là điều mà tôi không bao giờ có thể lãng quên, dù sau này tạo hóa có đẩy đưa chúng tôi trôi dạt đến phương trời nào đi chăng nữa. Tôi cũng sẽ không thể quên…Mãi không quên khoảnh khắc này…
Mọi thứ giá cứ dừng lại ở những phút giây tuyệt đẹp hoàn mĩ đó thì sẽ hoàn hảo đến nhường nào. Nhưng không. Rồi chúng tôi cũng xa nhau trong một chiều đông lông gió, một ngày u ám với cơn gió mùa thổi mạnh cho lung lay những chiếc bóng nơi lòng đường đơn độc. Song Tử là con người thích tự do bay nhảy. Thiên Yết lại chỉ đơn thuần mang trong mình trái tim nhạy cảm mỏng manh của một thiếu nữ chưa lớn nhưng được bao bọc vững chại bằng vẻ ngoài lạnh nhạt dửng dưng.
Cậu ấy nói cậu ấy không chắc chắn với tình cảm của mình. Cậu ấy phân vân, cậu ấy băn khoăn và cũng dằn vặt nhiều vì sự băn khoăn ấy lắm. Tôi thì không muốn cậu ấy phải tiếp tục dằn vặt bản thân mình. Có lẽ vào khoảnh khắc ấy, trái tim mỏng manh của Thiên Yết đã lỡ đi một nhịp, một nhịp của thổn thức và yêu thương.
Tôi đã lặng người đi trong giây phút đinh mệnh đó. Đôi bàn tay phong trần rắn chắc cùng ánh nhìn quyến rũ của Song Tử đã mãi buông lơi cho trôi dạt bóng hình bé nhỏ của một tiểu yết sâu thẳm như tôi. Ở góc này, mãi mãi, và mãi mãi cho một sự chia xa không chút nối tiếc!…
Cậu ấy thật tuyệt, tinh tế, nhẹ nhàng, và phong lưu giống một cơn gió trời. Còn tôi, tôi chỉ là một cô gái lạnh lùng với trái tim mong manh và đôi mắt chở đầy những hoang hoải của một đêm đông lộng gió. Bọ Cạp mỏng manh nào đâu biết rằng gió trời tuy rất tuyệt nhưng gió là của chung cho tất cả mọi người chứ không chỉ riêng ai.
” … Nào có ai giữ được trái tim của gió
Khẽ đến khẽ đi không vương vấn điều gì …”
Thế đấy, tôi và cậu ấy đã vô tình và hờ hững gặp nhau rồi đi lướt qua nhau như vậy.
Hà Nội ngày 7 tháng 1 năm 2015
Song Tử ở nơi xa, hãy sống vui vẻ nghen.
Đêm Hà Nội một ngày gió mùa thật giá rét.
Nguồn: matngu12chomsao.com