Đề Xuất 5/2023 # Truyện Chiến Thần Bất Bại Chương 6 # Top 13 Like | Duhoceden.com

Đề Xuất 5/2023 # Truyện Chiến Thần Bất Bại Chương 6 # Top 13 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Truyện Chiến Thần Bất Bại Chương 6 mới nhất trên website Duhoceden.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Tác giả: Phương Tưởng

Chương 6: Chòm sao Nam Thập Tự

“Hoàn thành nền móng trăm vạn, cánh cửa chòm sao Nam Thập Tự khai mở.”

Đường Thiên như rơi vào vũ trụ hư không, trước mắt là dải ngân hà xán lạn, những vì sao như những hạt cát đếm mãi không xuể. Bỗng nhiên, trong dải ngân hà, một điểm sáng bay tới, lao về phía hắn, lớn dần lên trong tầm mắt hắn.

Lúc này hắn mới phát hiện, điểm sáng này hóa ra là bốn ngôi sao.

Bốn ngôi sao bay tới trước mặt hắn, bỗng nhiên hai cái nối liền, giao nhau thành một hình chữ thập bất quy tắc. Xung quanh chữ thập ánh lên một vòng sáng bạc, vòng bạc nhanh chóng biến ảo thành một cánh cửa với ký hiệu thập tự hiện rõ bên trên.

“Thân thể nhỏ bé, ý chí hiên ngang, thập tự trời nam, cánh cửa khổ tu.”

Phía dưới chữ thập đó, mười sáu chữ cái tỏa hào quang nhàn nhạt xuất hiện trên cánh cửa.

“Đây là bí mật của tấm thẻ đồng ư?” Đường Thiên thì thào tự hỏi, gã ngơ ngác nhìn chữ thập tỏa hào quang mênh mông trước mặt, ngây ngốc xuất thần.

Sau suốt năm năm, cuối cùng gã cũng phá giải được bí mật của tấm thẻ đồng!

Nhưng, đây rốt cuộc là gì?

Ngây ngốc nhìn chữ thập lấp loáng ánh sáng này cả nửa ngày, Đường Thiên vẫn không rõ, rốt cuộc nó dùng để làm gì.

Đột nhiên, một bóng người màu xám từ từ hiện lên bên trên cánh cửa.

Dáng dấp của bóng xám đó quả có vài phần giống Đường Thiên.

“Này, ngươi là ai?” Đường Thiên gọi thử.

Người màu xám như không nghe thấy, đột nhiên bắt đầu luyện võ thuật cơ sở, quyền pháp cơ sở, chưởng pháp cơ sở, khinh công cơ sỏ, ám khí cơ sở, kiếm thuật cơ sở. Trong lòng Đường Thiên bỗng có cảm giác cực kỳ quái dị, chẳng khác nào tu luyện trước một cái gương.

Động tác võ thuật cơ sở không nhiều, việc luyện tập diễn ra nhanh chóng, khi động tác cuối cùng kết thúc, Đường Thiên đang tưởng rằng đã xong rồi, bỗng nhiên người màu xám vỗ tay trái một cái theo thế [Bát] sau đó lại như tia chớp dùng ba [Toái Bộ], thân hình bay lên trời, giữa không trung lại xoay eo xuất quyền [Xung Quyền]!

Hôm qua khi chiến đấu không mấy cảm giác, lúc này tận mắt nhìn lại mới cảm nhận được một luồng sát khí ập thẳng vào mặt.

Chiêu thức thật lợi hại!

Đường Thiên ngây dại, chiêu thức lợi hại đó do mình đánh ra sao?

Lĩnh ngộ sát chiêu cơ sở: [Phản Quyền Sát]!

Một dãy chữ đỏ tươi như máu xuất hiện trên đỉnh đầu người màu xám.

Đường Thiên giật mình, bật thốt lên: “Sát chiêu…”

Sát chiêu!

Không ngờ chiêu thức mình vô ý mày mò ra lại là một sát chiêu!

Đường Thiên có cảm giác ngây dại.

Tốt xấu gì cũng mài đũng quần tại học viện An Đức năm năm, sát chiêu là gì, Đường Thiên cũng phải biết.

Cái gọi là sát chiêu chính là chiêu thức thăng hoa sau khi lãnh ngộ tinh hoa chân chính trong võ kỹ, uy lực của nó hơn xa chiêu thức võ thuật bình thường. Thông thường thì uy lực của võ kỹ sát chiêu tương đương với võ kỹ cao hơn một cấp. Nhưng, nó tiêu hao lại ít hơn so với võ kỹ cấp ba.

Bởi vậy, theo đuổi sát chiêu cũng là một trong những mục tiêu của mọi người.

Về mặt lý thuyết, bất cứ thứ võ kỹ nào cũng có thể diễn giải ra sát chiêu, song trên thực tế có rất nhiều loại võ kỹ không có sát chiêu. Yêu cầu lĩnh ngộ sát chiêu vô cùng hà khắc, không chỉ cần hoàn toàn lĩnh ngộ tinh nghĩa của loại võ kỹ đó, đồng thời còn cần cơ duyên.

Sát chiêu tuy nghe thì thật lợi hại, song sau cơn sửng sốt, Đường Thiên lại vô cùng bình tĩnh. Rất ít người lãng phí thời gian ở võ kỹ cấp thấp, càng không nói tới võ kỹ cơ sở.

Thẻ hồn tướng có thể giúp người ta nhanh chóng học tập được võ kỹ mới, chỉ cần là người có điều kiện kinh tế khấm khá một chút đều sẽ dành phần lớn thời gian vào việc tu luyện tâm pháp.

Có đủ chân lực cũng có nghĩa là có thể sử dụng thẻ hồn tướng cao cấp hơn, đồng nghĩa với có thể học tập được võ kỹ bậc cao hơn.

Người màu xám diễn luyện xong xuôi bèn không hề nhúc nhích nữa, như một người gỗ.

Đường Thiên bĩu môi, không cho là đúng, trình độ cũng chỉ tầm tầm anh đây thôi.

Người màu xám như đọc được suy nghĩ của Đường Thiên, thân hình rung lên. Một cái chân màu xám bước ra khỏi cánh cửa chữ thập.

Cái này là…

Đường Thiên bị cảnh tượng siêu thực này làm cho ngây ra tại chỗ, chỉ trong chốc lát đó thôi, người màu xám đã bước ra khỏi cánh cửa.

Người xám đó đột nhiên ngẩng đầu dậy, ánh mắt bắn tới như ánh điện, lạnh lẽo và hung tàn.

Hả?

Đường Thiên như dã thú đột nhiên cảm nhận được địch ý của đối phương, lông tóc lưng gáy lập tức dựng thẳng. Eo hắn nhanh chóng cúi khẽ xuống, chân bước xéo sang, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay siết lại.

Động tác của người màu xám trước mặt giống hắn như đúc.

Đường Thiên không cần nghĩ nhiều cũng hiểu, trận chiến này là không thể tránh khỏi!

Hắn híp mắt, trong lòng chẳng hề có chút sợ hãi, ngược lại dâng trào cảm giác hưng phấn. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, người màu xám rõ ràng là bí mật của tấm thẻ đồng, chắc chắn là phải đánh ngã y mới thật sự phá giải được bí mật của tấm thẻ đồng.

Đến đây nào, bé con!

Anh chờ ngày này đã năm năm rồi!

Đường Thiên liếm liếm môi, chân bỗng phát lực, toàn thân như một con báo săn, phóng về phía người màu xám như tia chớp.

Người màu xám cũng lập tức xông tới.

Khoảng cách giữa hai người vốn không xa.

[Xung Quyền] đấu [Xung Quyền]!

Lực chấn động mạnh mẽ truyền tới từ nắm đấm, thân hình đang lao thẳng về phía trước của Đường Thiên không khỏi ngưng bặt lại. Hắn trợn tròn hai mắt, cũng hơi ngạc nhiên, Xung Quyền thật mạnh.

Trong trận đánh của hắn với A Mạc Lý, Xung Quyền của A Mạc Lý cũng vừa nhanh vừa mạnh, thế nhưng nếu so sánh với một quyền vừa rồi cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Một quyền của người màu xám đầy lực bộc phát trong khoảnh khắc.

Tần suất quyền cước hai bên cực kỳ kinh người, dùng nhanh đấu nhanh, tiếng quyền cước giao nhau ầm ầm, dày đặc như tiếng mưa rơi xối xả.

[Quyền pháp cơ sở], [Kiếm pháp cơ sở], [Ám khí cơ sở], [Khinh công cơ sở], [Chưởng pháp cơ sở].

Năm loại võ kỹ cơ sở diễn giải không ngừng, va chạm, đối kháng, tần suất mau tới mức kinh người.

Sau vài chục hiệp, Đường Thiên không chiếm được chút thượng phong nào, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như thế này. Lúc hắn đánh nhau không phải không lúc nào chịu cảnh chật vật, thế nhưng nếu xét riêng về năm loại võ kỹ cơ sở này, không ai vượt qua nổi hắn.

Đây mới thật là ngang tài ngang sức.

Người màu xám đem tới cho hắn một cảm giác cực kỳ quái lạ, Đường Thiên như đang đối đầu với chính bản thân mình. Mỗi lần hắn xuất chiêu, người màu xám đều cực kỳ quen thuộc, cho dù hắn dùng một số thủ đoạn vượt ngoài quy củ tấn công, người màu xám hầu như đều dễ dàng né tránh.

Càng đánh, Đường Thiên càng khó chịu.

Nguyên nhân hắn đánh nhau rất lợi hại có vài cái. Một là tố chất thân thể hắn cực kỳ xuất sắc, tu luyện võ kỹ cơ sở một thời gian dài, thân hình hắn vô cùng cân đối, cao to cân xứng, lực bộc phát, phản ứng và thể chất đều xuất sắc hơn người bình thường một bậc. Cho dù là A Mạc Lý với vóc dáng khủng bố đó, sức mạnh của Đường Thiên cũng chỉ hơi yếu một một chút, thế nhưng mặt linh hoạt và năng lực phản ứng, tốc độ lại chiếm ưu thế toàn diện.

Võ kỹ cơ sở gần như không cần tiêu hao chân lực, mọi người chỉ so đấu tố chất thân thể.

Một mặt khác lại chính là võ kỹ cơ sở mà hắn đã trải qua trăm ngàn lần rèn luyện, võ kỹ cơ sở tuy chỉ là cấp một, uy lực nhỏ, song mỗi động tác đều đơn giản, xuất thủ nhanh chóng. Mà võ kỹ cơ sở tiếp cận hoàn mỹ lại càng giảm bớt thời gian xuất thủ tới mức tận cùng. Trên tay kẻ có tố chất thân thể biến thái như Đường Thiên, uy lực cũng tương đối khả quan.

Ngoại trừ những thứ đó, Đường Thiên mặc dù đầu óc đơn giản, song khi đánh đấm lại hết sức hung hãn dũng mãnh, chuyện dùng thương tổn đổi thương tổn xảy ra như cơm bữa, học sinh bình thường chưa đánh đã chết khiếp rồi.

Những điều đó đều là nguyên nhân khiến hắn có thể hoành hành khắp An Đức, song những ưu thế đó của hắn trước mặt người màu xám này lại mất sạch, chẳng còn chút gì. Bất kể lực lượng hay phản ứng của người màu xám đều không hề kém hơn hắn, mức độ thuần thục võ kỹ cơ sở cũng là hoàn mỹ. Còn hung hãn, người màu xám không biết mệt mỏi, chẳng biết đau đớn, so sánh mặt này thì nó còn mạnh hơn Đường Thiên.

Hai bóng người không ngừng va chạm phân tách, lại không ngừng lao tới. Tốc độ ra tay của hai bên đều cực kỳ nhanh chóng, tức thì giao đấu bằng thân thể trong không gian cực nhỏ, lúc lại dùng Xung Quyền va chạm rồi tách rời liên tục, Toái Bộ dưới chân xoay chuyển với tần suất kinh người, hai người theo nhau như bóng với hình.

Đường Thiên tức giận gầm nhẹ lên, tiếng gầm xen lẫn tiếng quyền cước tương giao dày đặc, vang lên không dứt bên tai.

Phù… Phù… Phù…

Đường Thiên thở hổn hển, hung hăng nhìn người màu xám trước mặt, cố nén cảm giác run run ở hai nắm tay, nắm đấm của hắn đã từ đau đớn chuyển thành tê dại. Quan trọng hơn, chiến đấu quá kịch liệt khiến hắn cảm giác được thể lực đang tiêu hao nhanh chóng, song người màu xám trước mặt không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

Nương theo lần giao đấu Xung Quyền tiếp theo, hắn kéo giãn khoảng cách cùng người màu xám, thu được cơ hội hít thở lấy hơi quý báu.

Đánh thế nào đây?

Đường Thiên đã sớm vứt câu hỏi ‘người màu xám này rốt cuộc là thứ quái gì’ lên chín tầng mây, giờ đầu óc hắn phủ đầy một câu hỏi duy nhất, làm sao đánh bại được tên chết tiệt trước mặt này?

Người màu xám không hề tiến tới, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đường Thiên. Người màu xám không hề có vẻ mệt mỏi, toàn thân không một kẽ hở, quả không chê vào đâu được.

Đánh bại hắn…

Chỉ cần đánh bại hắn là có thể biết được bí mật của tấm thẻ đồng…

Trong lòng như có một âm thanh vang lên không ngừng, nắm đấm của Đường Thiên không tự chủ xiết chặt lại, hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như đao.

Năm năm, đã năm năm ròng, năm năm khổ luyện, chẳng phải vì bí mật của tấm thẻ đồng sao?

Bí mật đó giờ ngay trước mắt… Chỉ cần đánh bại hắn…

Dường như phát hiện biến đổi của Đường Thiên, người màu xám lộ vẻ đề phòng.

Đánh bại hắn!

Nắm tay vừa hơi buông lỏng lại lập tức xiết chặt lại, đôi chân phát lực không một dấu hiệu báo trước, thân hình lại như tia chớp lao về phía người màu xám.

Người màu xám vẫn bình tĩnh không hề e sợ, cũng lập tức tiến tới nghênh chiến.

[Xung Quyền] đấu [Xung Quyền]…

Hai bên lại bắt đầu lượt giao đấu tiếp theo, không có nhiều kỹ xảo, chiêu thức hai bên đều dùng thẳng thắn dứt khoát, dùng nhanh đấu nhanh. Thái độ của Đường Thiên đã thay đổi, chủ động tấn công, toàn thân hắn như tràn ngập sức mạnh.

Dùng nhanh đánh nhanh, dùng trọng quyền đấu trọng quyền, trong con mắt của thiếu niên bỗng nổi lên một áng lửa.

Bỗng nhiên, ánh lửa lấp loáng.

Sát chiêu, [Phản Quyền Sát].

Đường Thiên nhảy vọt lên giữa không trung, thân thể xoay thành một góc độ quỷ dị, xuất quyền như bùng nổ, sức mạnh trong khoảng khắc này cũng bùng phát.

Gần như cùng lúc, người màu xám cũng nhảy lên, một chiêu [Phản Quyền Sát] hoàn toàn tương tự.

Hai nắm đấm đầy lực lượng như hai viên sao chổi ầm ầm lao vào nhau, chỉ một chút nữa là va chạm…

Quả nhiên… Đúng như mình nghĩ…

Khóe miệng Đường Thiên bỗng cong lên thành một nụ cười, gian kế đã thành.

Quả nhiên là vậy…

Ngay trước khi hai nắm đấm va chạm, Đường Thiên bỗng chếch nắm đấm đi, đột ngột hóa quyền thành chưởng nắm lấy nắm đấm của người màu xám, cánh tay phải đột nhiên trở nên mềm dẻo, như một ngọn dây leo, quấn lấy nắm đấm của người màu xám.

Tốc độ lao tới của hai bên cực nhanh, lực lượng xông tới cũng rất mạnh, chiêu triền và dẫn này của Đường Thiên khiến cả hai bên đều mất thăng bằng giữa không trung.

Thân thể Đường Thiên mất đi thăng bằng, song hắn đã sớm chuẩn bị, trong tiếng hít thở lặng lẽ, bàn tay quấn lấy người màu xám không hề buông lỏng, lực eo cường đại đột nhiên bùng phát.

Dùng thân thể làm trục, người màu xám như một cái bao cát bị Đường Thiên vung lên.

“A a a a!”

Khuôn mặt Đường Thiên lộ vẻ dữ tợn, miệng rít lên như dã thú, dồn hết lực lượng toàn thân, đập mạnh người màu xám đang cầm trên tay xuống mặt đất.

Ầm!

Mặt đất chấn động, bụi bặm bay đầy trời.

Thân thể Đường Thiên vẫn đang ở giữa không trung, mượn lực lượng truyền lại từ cánh tay, thăng bằng lại thân thể. Lúc này hắn nhìn từ cao xuống, thân thể cũng nhanh chóng hạ thấp. Đường Thiên không hề suy nghĩ, buông cánh tay ra, nương theo lực rơi, cong khuỷu tay thành chùy, hung ác nện mạnh lên bụng người màu xám.

Thân thể người màu xám cong lên như con tôm.

Lĩnh ngộ sát chiêu [Triền Trửu Sát]!

Đường Thiên trong mắt tràn ngập biển lửa, hoàn toàn không chú ý tới hàng chữ vừa xuất hiện trên cửa, hắn cũng hoàn toàn không có ý hòa hoãn lại, xoay người đang định ra tay tiếp.

Bùng!

Người màu xám trên mặt đất hóa thành một luồng khói xám, biến mất không còn tăm hơi.

Hả?

Đường Thiên đang trong cơn điên đưa mắt nhìn khắp bốn phương, dáng vẻ như có lật tung ba tấc đất cũng phải tìm cho ra. Song tìm khắp nửa ngày, người màu xám không hề xuất hiện. Ánh lửa trong mắt Đường Thiên dần rút đi, hắn nhanh chóng tìm lại được người màu xám trong cánh cửa ánh sáng thập tự. Lúc này người màu xám như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.

“Dám đấu với ta, đánh ngươi dán luôn lên cái cửa này!” Đường Thiên hung hăng mắng một câu.

Song ngay lúc này, hình chữ thập giữa không trung lại như một cánh cửa, từ từ mở ra.

Chiến Thần Bất Bại Chương 6: Chòm Sao Nam Thập Tự,

“Hoàn thành nền móng trăm vạn, cánh cửa chòm sao Nam Thập Tự khai mở.”

Đường Thiên như rơi vào vũ trụ hư không, trước mắt là dải ngân hà xán lạn, nhưng vì sao như những hạt cát đếm mãi không suể. Bỗng nhiên, trong dải ngân hà, một điểm sáng bay tới, lao về phía hắn, lớn dần lên trong tầm mắt hắn.

Lúc này hắn mới phát hiện, điểm sáng này hóa ra là bốn ngôi sao.

Bốn ngôi sao bay tới trước mặt hắn, bỗng nhiên hai cái nối liền, giao nhau thành một hình chữ thập bất quy tắc. Xung quanh chữ thập ánh lên một vòng sáng bạc, vòng bạc nhanh chóng biến ảo thành một cánh cửa với ký hiệu thập tự hiện rõ bên trên.

“Thân thể nhỏ bé, ý chí hiên ngang, thập tự trời nam, cánh cửa khổ tu.”

Phía dưới chữ thập đó, mười sáu chữ cái tỏa hào quang nhàn nhạt xuất hiện trên cánh cửa.

“Đây là bí mật của tấm thẻ đồng ư?” Đường Thiên thì thào tự hỏi, gã ngơ ngác nhìn chữ thập tỏa hào quang mênh mông trước mặt, ngây ngốc xuất thần.

Sau suốt năm năm, cuối cùng gã cũng phá giải được bí mật của tấm thẻ đồng!

Nhưng, đây rốt cuộc là gì?

Ngây ngốc nhìn chữ thập lấp loáng ánh sáng này cả nửa ngày, Đường Thiên vẫn không rõ, rốt cuộc nó dùng để làm gì.

Đột nhiên, một bóng người màu xám từ từ hiện lên bên trên cánh cửa.

Dáng dấp của bóng xám đó quả có vài phần giống Đường Thiên.

“Này, ngươi là ai?” Đường Thiên gọi thử.

Người màu xám như không nghe thấy, đột nhiên bắt đầu luyện võ thuật cơ sở, quyền pháp cơ sở, chưởng pháp cơ sở, khinh công cơ sỏ, ám khí cơ sở, kiếm thuật cơ sở. Trong lòng Đường Thiên bỗng có cảm giác cực kỳ quái dị, chẳng khác nào tu luyện trước một cái gương.

Động tác võ thuật cơ sở không nhiều, việc luyện tập diễn ra nhanh chóng, khi động tác cuối cùng kết thúc, Đường Thiên đang tưởng rằng đã xong rồi, bỗng nhiên người màu xám vỗ tay trái một cái theo thế [Bát] sau đó lại như tia chớp dùng ba [Toái Bộ], thân hình bay lên trời, giữa không trung lại xoay eo xuất quyền [Trùng Quyền]!

Hôm qua khi chiến đấu không mấy cảm giác, lúc này tận mắt nhìn lại mới cảm nhận được một luồng sát khí ập thẳng vào mặt.

Chiêu thức thật lợi hại!

Đường Thiên ngây dại, chiêu thức lợi hại đó do mình đánh ra sao?

Lĩnh ngộ sát chiêu cơ sở: [Phản Quyền Sát]!

Một dãy chữ đỏ tươi như máu xuất hiện trên đỉnh đầu người màu xám.

Đường Thiên giật mình, bật thốt lên: “Sát chiêu…”

Sát chiêu!

Không ngờ chiêu thức mình vô ý mày mò ra lại là một sát chiêu!

Đường Thiên có cảm giác ngây dại.

Tốt xấu gì cũng mài đũng quần tại học viện An Đức năm năm, sát chiêu là gì, Đường Thiên cũng phải biết.

Cái gọi là sát chiêu chính là chiêu thức thăng hoa sau khi lãnh ngộ tinh hoa chân chính trong võ kỹ, uy lực của nó hơn xa chiêu thức võ thuạt bình thường. Thông thường thì uy lực của võ kỹ sát chiêu tương đương với võ kỹ cao hơn một cấp. Nhưng, nó tiêu hao lại ít hơn so với võ kỹ cấp ba.

Bởi vậy, theo đuổi sát chiêu cũng là một trong những mục tiêu của mọi người.

Về mặt lý thuyết, bất cứ thứ võ kỹ nào cũng có thể diễn giải ra sát chiêu, song trên thực tế có ratá nhiều loại võ kỹ không có sát chiêu. Yêu cầu lĩnh ngộ sát chiêu vô cùng hà khắc, không chỉ cần hoàn toàn lĩnh ngộ tinh nghĩa của loại võ kỹ đó, đồng thời còn cần cơ duyên.

Sát chiêu tuy nghe thì thật lợi hại, song sau cơn sửng sốt, Đường Thiên lại vô cùng bình tĩnh. Rất ít người lãng phí thời gian ở võ kỹ cấp thấp, càng không nói tới võ kỹ cơ sở.

Thẻ chứa hồn có thể giúp người ta nhanh chóng học tập được võ kỹ mới, chỉ cần là người có điều kiện kinh tế khấm khá một chút đều sẽ dành phần lớn thời gian vào việc tu luyện tâm pháp.

Có đủ chân lực cũng có nghĩa là có thể sử dụng thẻ chứa hồn cao cấp hơn, đồng nghĩa với có thể học tập được võ kỹ bậc cao hơn.

Người màu xám diễn luyện xong xuôi bèn không hề nhúc nhích nữa, như một người gỗ.

Đường Thiên bĩu môi, không cho là đúng, trình độ cũng chỉ tầm tầm anh đây thôi.

Người màu xám như đọc được suy nghĩ củ Đường Thiên, thân hình rung lên. Một cái chân màu xám bước ra khỏi cánh cửa chữ thập.

Cái này là…

Đường Thiên bị cảnh tượng siêu thực này làm cho ngây ra tại chỗ, chỉ trong chốc lát đó thôi, người màu xám đã bước ra khỏi cánh cửa.

Người xám đó đột nhiên ngẩng đầu dậy, ánh mắt bắn tới như ánh điện, lạnh lẽo và hung tàn.

Hả?

Đường Thiên như dã thú đột nhiên cảm nhận được địch ý của đối phương, lông tóc lưng gáy lập tức đựng thẳng. Eo gã nhanh chóng cúi khẽ xuống, chân bước xéo sang, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay xiết lại.

Động tác của người màu xám trước mặt giống hắn như đúc.

Đường Thiên không cần nghĩ nhiều cũng hiểu, trận chiến này là không thể tránh khỏi!

Gã híp mắt, trong lòng chẳng hề có chút sợ hãi, ngược lại dâng trào cảm giác hưng phấn. Suy nghĩ của gã rất đơn giản, người màu xám rõ ràng là bí mật của tấm thẻ đồng, chắc chắn là phải đánh ngã hắn mới thật sự phá giải được bí mật của tấm thẻ đồng.

Đến đây nào, bé con!

Anh chờ ngày này đã năm năm rồi!

Đường Thiên liếm liếm môi, chân bỗng phát lực, toàn thân như một con báo săn, phóng về phía người màu xám như tia chớp.

Người màu xám cũng lập tức xông tới.

Khoảng các giữa hai người vốn không xa.

[Trùng Quyền] đấu [Trùng Quyền]!

Lực chấn động mạnh mẽ truyền tới từ nắm đấm, thân hình đang lao thẳng về phía trước của Đường Thiên không khỏi ngưng bặt lại. Gã trợn tròn hai mắt, cũng hơi ngạc nhiên, Trùng Quyền thật mạnh.

Trong trận đánh của gã với A Mạc Lý, Trùng Quyền của A Mạc Lý cũng vừa nhanh vừa mạnh, thế nhưng nếu so sánh với một quyền vừa rồi cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Một quyền của người màu xám đầy lực bộc phát trong khoảnh khắc.

Tần suất quyền cước hai bên cực kỳ kinh người, dùng nhanh đấu nhanh, tiếng quyền cước giao nhau ầm ầm, dày đặc như tiếng mưa rơi xối xả.

[Quyền pháp cơ sở], [Kiếm pháp cơ sở], [Ám khí cơ sở], [Khinh công cơ sở], [Chưởng pháp cơ sở].

Năm loại võ kỹ cơ sở diễn giải không ngừng, va chạm, đối kháng, tần suất mau tới mức kinh người.

Sau vài chục hiệp, Đường Thiên không chiếm được chút thượng phong nào, đây là lần đầu tiên gã gặp phải tình huống như thế này. Lúc gã đanh nhau không phải không lúc nào chịu cảnh chật vật, thế nhưng nếu xét riêng về năm loại võ kỹ cơ sở này, không ai vượt qua nổi hắn.

Đây mới thật là ngang tài ngang sức.

Người màu xám đem tới cho hắn một cảm giác cực kỳ quái lạ, Đường Thiên như đang đối đầu với chính bản thân mình. Mỗi lần gã xuất chiêu, người màu xám đều cực kỳ quen thuộc, cho dù gã dùng một số thủ đoạn vượt ngoài quy củ tấn công, người màu xám hầu như đều dễ dàng né tránh.

Càng đánh, Đường Thiên càng khó chịu.

Nguyên nhân gã đánh nhau rất lợi hại có vài cái. Một là tố chất thân thể gã cực kỳ xuất sắc, tu luyện võ kỹ cơ sở một thời gian dài, thân hình gã vô cùng cân đối, cao to cân xứng, lực bộc phát, phản ứng và thể chất đều xuất sắc hơn người bình thường một bậc. Cho dù là A Mạc Lý với vóc dáng khủng bố đó, lực lượng của Đường Thiên cũng chỉ hơi yếu một một chút, thế nhưng mặt linh hoạt và năng lực phản ứng, tốc độ lại chiếm ưu thế toàn diện.

Võ kỹ cơ sở gần như không cần tiêu hao chân lực, mọi người chỉ so đấu tố chất thân thể.

Một mặt khác lại chính là võ kỹ cơ sở mà gã đã trải qua trăm ngàn lần rèn luyện, võ kỹ cơ sở tuy chỉ là cấp một, uy lực nhỏ, song mỗi động tác đều đơn giản, xuất thủ nhanh chóng. Mà võ kỹ cơ sở tiếp cận hoàn mỹ lại càng giảm bớt thời gian xuất thủ tới mức tận cùng. Trên tay kẻ có tố chất thân thể biến thái như Đường Thiên, uy lực cũng tương đối khả quan.

Ngoại trừ những thứ đó, Đường Thiên mặc dù đầu óc đơn giản, song khi đánh đám lại hết sức hung hãn dũng mãnh, chuyện dùng thương tổn đổi thương tổn xảy ra như cơm bữa, học sinh bình thường chưa đánh đã chết khiếp rồi.

Những điều đó đều là nguyên nhân khiến gã có thể hoành hành khắp An Đức, song những ưu thế đó của gã trước mặt người màu xám này lại mất sạch, chẳng còn chút gì. Bất kể lực lượng hay phản ứng của người màu xám đều không hề kém hơn gã, mức độ thuần thục võ kỹ cơ sở cũng là hoàn mỹ. Còn hung hãn, người màu xám không biết mệt mỏi, chẳng biết đau đớn, so sánh mặt này thì nó còn mạnh hơn Đường Thiên.

Hai bóng người không ngừng va chạm phân tách, lại không ngừng lao tới. Tốc độ ra tay của hai bên đều cực kỳ nhanh chóng, thúc thì giao đấu bằng thân thể trong không gian cực nhỏ, lúc lại dùng Trùng Quyền va chạm rồi tách rời liên tục, Toái Bộ dưới chân xoay chuyển với tần suất kinh người, hai người theo nhau như bóng với hình.

Đường Thiên tức giận gầm nhẹ lên, tiếng gầm xen lẫn tiếng quyền cước tương giao dày đặc, vang lên không dứt bên tai.

Phù… Phù… Phù…

Đường Thiên thở hổn hển, hung hăng nhìn người màu xám trước mặt, cố nén cảm giác run run ở hai nắm tay, nắm đấm của gã đã từ đau đớn chuyển thành tê dại. Quan trọng hơn, chiến đấu quá kịch liệt khiến gã cảm giác được thể lực đang tiêu hao nhanh chóng, song người màu xám trước mặt không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

Nương theo lần giao đấu Trùng Quyền tiếp theo, gã kéo giãn khoảng cách cùng người màu xám, thu được cơ hội hít thở lấy hơi quý báu.

Đánh thế nào đây?

Đường Thiên đã sớm vứt câu hỏi “người màu xám này rốt cuộc là thứ quái gì” lên chín tầng mây, giờ đầu óc hắn phủ đầy một câu hỏi duy nhất, làm sao đánh bại được tên chết tiệt trước mặt này?

Người màu xám không hề tiến tới, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đường Thiên. Người màu xám không hề có vẻ mệt mỏi, toàn thân không một kẽ hở, quả không chê vào đâu được.

Đánh bại hắn…

Chỉ cần đánh bại hắn là có thể biết được bí mật của tấm thẻ đồng…

Trong lòng như có một âm thanh vang lên không ngừng, nắm đấm của Đường Thiên không tự chủ xiết chặt lại, gã bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như đao.

Năm năm, đã năm năm ròng, năm năm khổ luyện, chẳng phải vì bí mật của tấm thẻ đồng sao?

Bí mật đó giờ ngay trước mắt… Chỉ cần đánh bại hắn…

Dường như phát hiện biến đổi của Đường Thiên, người màu xám lộ vẻ đè phòng.

Đánh bại hắn!

Nắm tay vừa hơi buông lỏng lại lập tức xiết chặt lại, đôi chân phát lực không một dấu hiệu báo trước, thân hình lại như tia chớp lao về phía người màu xám.

Người màu xám vẫn bình tĩnh không hề e sợ, cũng lập tức tiến tới nghênh chiến. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

[Trùng Quyền] đấu [Trùng Quyền]…

Hai bên lại bắt đầu lượt giao đấu tiếp theo, không có nhiều kỹ xảo, chiêu thức hai bên đều dùng thẳng thắn dứt khoát, dùng nhanh đấu nhanh. Thái độ của Đường Thiên đã thay đổi, chủ động tấn công, toàn thân gã như tràn ngập lực lượng.

Dùng nhanh đánh nhau, dùng trọng quyền đấu trọng quyền, trong con mắt của thiếu niên bỗng nổi lên một áng lửa.

Bỗng nhiên, ánh lửa lấp loáng.

Sát chiêu, [Phản Quyền Sát].

Đường Thiên nhảy vọt lên giữa không trung, thân thể xoay thành một góc độ quỷ dị, xuất quyền như bùng nổ, lực lượng trong khoảng khắc này cũng bùng phát.

Gần như cùng lúc, người màu xám cũng nhảy lên, một chiêu [Phản Quyền Sát] hoàn toàn tương tự.

Hai nắm đấm đầy lực lượng như hai viên sao chổi ầm ầm lao vào nhau, chỉ một chút nữa là va chạm…

Quả nhiên… Đúng như mình nghĩ…

Khóe miệng Đường Thiên bỗng cong lên thành một nụ cười, gian kế đã thành.

Quả nhiên là vậy…

Ngay trước khi hai nắm đấm va chạm, Đường Thiên bỗng chếc nắm đấm đi, đột ngột hóa quyền thành chưởng nắm lấy nắm đấm của người màu xám, cánh tay phải đột nhiên trở nên mềm dẻo, như một ngọn dây leo, quấn lấy nắm đấm của người màu xám.

Tốc độ lao tới của hai bên cực nhanh, lực lượng xông tới cũng rất mạnh, chiêu triền và dẫn này của Đường Thiên khiến cả hai bên đều mất thăng bằng giữa không trung.

Thân thể Đường Thiên mất đi thăng bằng, song gã đã sớm chuẩn bị, trong tiếng hít thở lặng lẽ, bàn tay quấn lấy người màu xám không hề buông lỏng, lực eo cường đại đột nhiên bùng phát.

Dùng thân thể làm trục, người màu xám như một cái bao cát bị Đường Thiên vung lên.

“A a a a!”

Khuôn mặt Đường Thiên lộ vẻ dữ tợn, miệng rít lên như dã thú, dồn hết lực lượng toàn thân, đập mạnh người màu xám đang cầm trên tay xuống mặt đất.

Ầm!

Mặt đất chấn động, bụi bặm bay đầy trời.

Thân thể Đường Thiên vẫn đang ở giữa không trung, mượn lực lượng truyền lại từ cánh tay, thăng bằng lại thân thể. Lúc này gã nhìn từ cao xuống, thân thể cũng nhanh chóng hạ thấp. Đường Thiên không hề suy nghĩ, buông cánh tay ra, nương theo lực rơi, cong khuỷu tay thành chùy, hung ác nện mạnh lên bụng người màu xám.

Thể thể người màu xám cong lên như con tôm.

Lĩnh ngộ sát chiêu [Triền Trửu Sát]!

Đường Thiên trong mắt tràn ngập biển lửa, hoàn toàn không chú ý tới hàng chữ vừa xuất hiện trên cửa, gã cũng hoàn toàn không có ý hòa hoãn lại, xoay ngừoi đang định ra tay tiếp.

Bùng!

Người màu xám trên mặt đất hóa thành một luồng khói xám, biến mất không còn tăm hơi.

Hả?

Đường Thiên đang trong cơn điên đưa mắt nhìn khắp bốn phương, dáng vẻ như có lật tung ba tấc đất cũng phải tìm cho ra. Song tìm khắp nửa ngày, người màu xám không hề xuất hiện. Ánh lửa trong mắt Đường Thiên dần rút đi, gã nhanh chóng tìm lại được người màu xám trong cánh cửa ánh sáng thập tự. Lúc này người màu xám như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.

“Dám đấu với ta, đánh ngươi dán luôn lên cái cửa này!” Đường Thiên hung hăng mắng một câu.

Song ngay lúc này, hình chữ thập giữa không trung lại như một cánh cửa, từ từ mở ra.

Truyện Cuộc Chiến Oan Gia! Chương 5

Tác giả: Sư Tử Dễ Thương

Chương 5: Lại chạm mặt

” Ting… Ting…”

” Nhi… Nhi, mở cửa…”

” Ting… Ting… Ting…” Lại một hồi chuông dồn dập cho thấy sự nôn nóng của người kia.

” Hoàng Yến Nhi! Mày mở cửa ra cho tao! Có ‘phi vụ’ mới nè, nhanh coi con quỷ!” Đến nỗi phải lôi cả họ tên ra để chứng minh tầm quan trọng của ‘phi vụ’ kia.

Hiện giờ Nhi đang có một giấc mộng còn trên cả sự tuyệt vời!! Cô đang phiêu du nơi ‘miền cực lạc’, í lộn… phải gọi là ‘bến đỗ của hạnh phúc mới đúng’! Không biết phải ‘múa bút thành văn’ như thế nào để diễn tả hết được vẻ đẹp của nơi đây!? À… có thể là núi non hùng vĩ, ừm… ‘giang sơn như họa’… có chút hơi quá nhỉ! Nói tóm lại nơi đây đúng thật là bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian nha! Chỉ thấy trước mắt cô hiện tại là một khung trời của ‘võ hiệp cổ trang Trung Quốc’, giống như những bộ phim cô đã coi trên ti vi vậy!

Cảnh sắc tuyệt đẹp với không khí thoáng đãng, núi non trùng điệp trước mắt, một thác nước trong veo chảy rất xiết về phía đầu nguồn. Cây cối tươi mát, từng đàn chim tự do bay lượn trên bầu trời trong xanh, cộng thêm những làn sương mù mịt làm Yến Nhi cảm thấy mình như lọt thỏm vào ‘tiên cảnh’ chân thật vậy. Mặc dù không gian tuyệt đẹp, những thứ khác cũng rất tuyệt vời, nhưng hấp dẫn ánh mắt cô vẫn là… chiếc bàn ăn dài khoảng một trăm mét với hàng trăm món ngon vật lạ trước mắt như bàn tiệc cung đình thời xa xưa vậy. Nào là tổ yến, nhân sâm, bào ngư vi cá, vân vân và mây mây. Nhi đánh ực một cái nhìn cao lương mĩ vị trước mắt, đang định nhào vô làm thịt ‘con mồi’ thì đột nhiên một thanh âm rất quen tai luồn lách vào màng nhĩ của cô với âm lượng ‘nhỏ’ đến không thể ‘nhỏ’hơn được nữa!

Nhi mở bừng hai mắt, bật người dậy như một con rô bốt đang trong thời kì ‘tiền mãn teen’, ngoáy ngoáy hai cái lỗ tai nhỏ bé, đáng thương của mình. Cô bực bội, đang dằn vặt tâm lí xem thử có nên cho con nhỏ kia một trận để nó biết điều lần sau đừng làm phiền ‘bữa ăn’ của cô nữa hay không thì tiếng chuông cửa cộng với cái tiếng đinh tai nhức óc kia lại một lần nữa vang lên. Phiền toái thật! Ngày nghỉ mà cũng không tha nữa!

” Ra liền! Đợi tao chút!” Cô gắt gỏng lên tiếng.

“Mày làm gì mà mới sáng sớm đã đến la hét ầm ĩ nhà người ta thế hả?! Có bị động kinh không vậy?! Nói sớm để tao biết mà đưa mày tới bệnh viện.” Vừa mở cửa ra, cái khuôn mặt nham nhở, cười toe toét của Bảo Lam đập ngay vào mắt cô. Những lúc bình thường cô thấy nhỏ cười rất là dễ thương, nhưng lúc này, cô rất muốn đấm một cái thật mạnh vào trong cái bản mặt đó của nhỏ bởi vì thật sự rất là ‘gai mắt’.

Nhịn! Nhịn! Hoàng Yến Nhi, nên nhớ mày là một cô gái tốt bụng, thiện lương nhất trần đời. Không nên vì một chuyện ‘nhỏ nhặt’ mà ngày mai sẽ được lên báo với một dòng tít vô cùng ‘hoành tráng’: Một cô học sinh lớp 11 trong lúc tức giận vì bị đánh thức mà đã ra tay ‘thủ tiêu’ cô bạn thân nhất của mình. Đây là nhân vật nguy hiểm, mong các bạn hãy liên hệ với ‘khu bảo tồn động vật quý hiếm’ đến đây để bắt giữ ‘con thú’ xổng chuồng này.

Không nên! Rất không nên! Nghĩ như vậy, tâm lí của Yến Nhi nhanh chóng ổn định lại, lườm nguýt con nhỏ đứng trước mặt mình một cái rồi ngoảnh mặt làm ngơ, đi vào trong nhà.

” Thôi mà, đừng giận tao nữa mà! Hôm nay tao có chuyện gấp, rất gấp nên mới qua đây rủ mày đi chung!” Lam hiện tại giống như một con cún lẽo đẽo theo sau lưng chủ vậy. Cô biết con nhỏ này mỗi khi bị làm phiền trong lúc ngủ thì nó sẽ giống như ‘ác ma’ vậy, thế mà nó vẫn chưa giết cô là đã may mắn lắm rồi. Nếu như bây giờ mà còn dùng giọng điệu ‘bề trên’ nói chuyện với nó thì coi như cô xong đời, nên chuẩn bị sẵn hòm để nằm đi là vừa rồi! Nghĩ vậy, cô dùng một thanh âm mà cô cho là ngọt ngào nhất quả đất để ‘đàm phán’ với con ‘sư tử vừa thức giấc’ này!

” Đi?! Đi đâu cơ! Mới sáng sớm ‘tinh mơ’ như vậy mà mày đòi dẫn tao đi đâu? Có hâm không đấy?!” Nhi trợn trừng mắt lên với Lam, đánh thức cô còn chưa đủ? Còn muốn ‘thỉnh’ cô đi chung nó mà chả biết đi đâu?!

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Nụ cười thường trực trên môi Yến Nhi từ nãy giờ đã mất tích không còn một chút dấu vết nào và thay vào đó là vẻ tức giận ngút trời. Bởi vì… hiện tại cô và Bảo Lam đang đứng trước trung tâm mua sắm lớn nhất cái thành phố Hà Nội này, cái bảng hiệu to đùng nhấp nháy nhiều màu trước cửa lớn kia ghi rõ là: Trung tâm mua sắm Thịnh Thế.

Nhi quay cái gương mặt đen kịt của mình qua nhìn cái con nhỏ đang hớn hở cười bên cạnh, gằn giọng qua kẽ răng rít lên:

Bảo Lam đang tần ngần đứng ngắm nhìn Thịnh Thế với một mơ ước ‘nhỏ nhoi’ đó là vơ vét hết tất cả hàng hiệu trong đó. Đang định xách dép vào để ‘chiến đấu’ thì nghe được giọng nói sắp sửa bùng phát của Yến Nhi làm cô giật bắn! Xém chút quên mất nó, haizz…giải thích sao đây?! Thôi, liều đi! Nếu nó giết cô thì cô sẽ dùng chiêu cũ vậy, còn nếu nó cấu xé cô để trút cơn giận thì đành phải chịu trận thôi, ai biểu người sai là cô chứ!

” Ấy! Bình tĩnh đi mà! Để tao giải thích đã rồi mày muốn làm gì thì làm ha! Nhưng đừng giết tao trong khi tao còn đang trong giai đoạn phơi phới thế này là được rồi.” Lam nài nỉ.

” Cái lí do nát bét như vậy mà mày cũng nghĩ ta được hả?! Đầu mày chứa cái thứ gì bên trong vậy?” Nhi lừ mắt nhìn Lam đang khúm núm bên cạnh mình, quăng một câu châm chọc.

” Thôi mà! Tao biết lỗi rồi, một lần này thôi, lần sau tao sẽ không tái phạm nữa! Dù sao cũng đã tới đây rồi, không lẽ bây giờ đi về tay không? Lâu rồi tao với mày mới đi mua sắm, vào trong đi, ha!” Lam lắc lắc cánh tay Nhi, nũng nịu.

” Đồ có trai quên bạn, hừ!” Nói xong Nhi bỏ đi thẳng vào cửa trung tâm Thịnh Thế, Lam thấy vậy nở nụ cười chiến thắng rồi cũng nối gót theo sau.

Công cuộc ‘chạy sô’ từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, từ tầng này đến tầng kia trong trung tâm sắm của hai cô nàng đã đến lúc dừng chân.

Yến Nhi và Bảo Lam hiện tại đang ngồi nghỉ ngơi hồi sức sau một hồi vận động từ cơ thể cho đến đầu óc tại một chiếc ghế dài bằng nhựa ở tầng ba của Thịnh Thế.

Để cơ thể mềm oặt của mình rơi tự do trên ghế, Nhi lấy tay quạt lấy quạt để những giọt mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt của mình, quay sang nhìn vẻ thỏa mãn trên của con nhỏ ngồi bên cạnh, cô trêu tức:

” Có cần phải háo hức đến vậy không?”

Nghe được giọng Nhi, Lam nhanh chóng thoát khỏi những hình ảnh tưởng tượng của mình về một cuộc gặp mặt định mệnh. Đôi mắt lập lòe sáng, cô quay phắt qua:

” Đương nhiên rồi! Mày có biết rằng đây là lần đầu tiên tao đi gặp mặt bạn trai không? Tao đang rất là hồi hộp đây này. Hay là…” Nói đến đây, cô ngập ngừng, liếc liếc Nhi giống như cô nàng có chuyện gì đó rất khó nói.

Rồi! Hiểu luôn! Con nhỏ này lại muốn xin xỏ chuyện gì đó?! Chắc chắn ‘một chăm phần chăm con bò cười’. Chỉ cần nhìn vào cái ánh mắt ‘đen tối’ đó thì Nhi có thể đoán không trật một li nào, trước giờ đều là vậy!

” Có gì mày nói thẳng đi, đừng nhìn tao bằng ánh mắt như vậy, tao sẽ nghĩ mày thầm thương trộm nhớ tao đấy!” Nhi nói móc.

” Tối nay, mày… đi chung với tao đến đó được không?” Nói rồi, Lam còn khoa trương lấy hai bàn tay bịt kín cái lỗ tai của mình lại. Cô quá hiểu cái tính của con bạn mình, biểu nó làm mấy cái chuyện không đâu vào đâu như vậy chắc chắn nó sẽ la hét đến ầm nhà ầm cửa, vậy nên cô phải chuẩn bị sẵn tư thế để ‘chết trận’.

Và đúng như vậy, một giây sau khi phân tích xong ‘hàm ý’ trong lời nói của Lam, hai mắt Nhi trợn trừng lên, cái miệng nhỏ banh rộng ra, rít gào:

” MÀY MỚI VỪA NÓI CÁI GÌ?!”

Ngay sau đó, Nhi rất vinh dự trở thành đối tượng được người người chú ý trên cái tầng ba rộng thênh thang này. Nghe xong tiếng thét kinh người kia mọi ánh nhìn đều tập trung vào một cô gái với cái khuôn mặt xinh xắn và cái miệng nhỏ nhắn nhưng phát ra âm thanh đầy lực sát thương là Nhi với khuôn mặt cảm thán: Đúng là ‘nhỏ mà có võ’!

Dường như cũng ý thức được sự hớ hênh của mình, Yến Nhi chỉ biết ngượng ngùng cười trừ thay cho lời xin lỗi, đợi đến khi mọi người bắt đầu tản đi. Cô gườm gườm ‘đầu sỏ’ gây ra tất cả mọi việc đang ngồi bịt tai bên cạnh mình:

” Con nhỏ chết tiệt, chỉ tại mày hết!”

” Sao lại tại tao? Tao chỉ đóng góp một phần nào đó thôi, còn lại là nhờ sức công phá tuyệt cú mèo từ cổ họng của mày đấy chứ!” Lam cười hề hề phủi sạch mọi tội lỗi của mình. Ngay lập tức nhận được án tử hình bằng ánh mắt ghê gớm của Nhi khiến cô nàng lập tức ngậm miệng.

” Lúc nãy mày nói cái gì?!”

” À… thì là… tao…”

” Đừng có à, thì, là, mà gì cả, nói mau đi!”

” Tao… tao muốn tối nay mày cùng với tao đi đến chỗ hẹn.” Lam cắn răng nói.

” Này, tao không thích làm bóng đèn hay là kì đà gì đâu nhá!” Rút kinh nghiệm từ lần trước, Nhi chỉ gầm nhẹ nhưng cũng đủ để thể hiện sự bực tức của cô lúc này.

” Không, anh ấy nói với tao có thể đi cùng bạn bè nếu như muốn mà. Tao nghĩ anh ấy cũng sẽ dẫn theo những anh chàng khác, nếu vậy tao sẽ lẻ loi, đơn độc. Hu hu, Nhi xinh đẹp ơi, không lẽ mày muốn bạn thân của mày phải bẽ mặt trong lần đầu tiên hẹn hò như vậy à?! Giúp tao đi mà, năn nỉ đó!” Lam vừa mếu máo nói vừa lắc lắc cánh tay Nhi để cầu mong sự đồng tình. Cô biết đây là cách hữu hiệu nhất đối với nó, mỗi lần cô sử dụng chiêu này là nó chỉ có nước giơ tay đầu hàng mặc dù nó biết rằng cô giả vờ. Quả nhiên, vài giây sau…

” Haizz… Cũng tại tao để lộ điểm yếu cho mày nên mày cứ được nước lấn tới như vậy. Chịu thôi, ai bảo ta có một nhỏ bạn hám trai là mày chứ! Thôi được rồi, coi như tao làm phúc tích đức cho con cháu đời sau vậy!” Nhi thiểu não.

Nghe Nhi nói xong Lam cười rạng rỡ đánh cái chụt vào má Nhi.

” Tao biết mày thương tao nhất mà! Lần sau tao đãi mày ăn mì tôm ha?!”

” Cái đó mà gọi là đãi à, nếu vậy mày ăn một mình luôn đi con quỷ!”

” Hì hì, tao giỡn mà! Mày thích cái gì tao sẽ đãi cái đó, oke?!”

” Vậy còn được!”

” Ọt… ọt…”

Âm thanh gì đó rất không dễ nghe lọt vào tai hai cô nàng. Lam nhăn nhó xoa xoa cái bụng đang biểu tình nhiệt liệt của mình rồi nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã quá mười hai giờ Lam quay sang Nhi:

” Đi kiếm gì ăn đi, tao đói bụng rồi!”

” Ừ, tao cũng vậy! Đi thôi!” Nhi gật đầu.

Sau đó cả hai đều nghe theo tiếng gọi từ bác bao tử thân yêu bắt đầu cuộc hành trình ‘chuyển nhượng thực phẩm’ gian nan của họ.

Đánh chén no nê, Yến Nhi đưa hai tay đặt lên cái bụng tròn vo vì no căng của mình rồi rất không thục nữ ợ hai tiếng rõ to, còn cười đến thỏa mãn nhìn Bảo Lam ngồi đối diện:

” No quá đi, tao đứng dậy không nổi nữa rồi!”

” Tao cũng chả hơn gì mày!” Lam lười biếng đáp.

Vừa nói Lam vừa phóng ánh mắt nghi hoặc đến nơi nào đó trong trung tâm mua sắm, khi đã chắc chắn suy nghĩ của mình, cô khều khều Nhi:

” Hình như tao thấy anh Việt Quân mày ạ!”

Nghe xong, Nhi híp híp mắt một cách nguy hiểm:

” Phan Việt Quân?! Anh ta ở đây làm gì?”

” Sao tao biết được?!”

” Để tao coi.”

Yến Nhi chồm người tới chỗ cửa kính gần chỗ Lam, theo ánh mắt của nhỏ nhìn ra ngoài thì thấy được một bóng người quen quen. Đúng là Quân! Dáng người cao ráo, điển trai với mái tóc màu nâu được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt hoàn mĩ không có chỗ chê. Một bộ đồ đúng chất playboy chính hiệu với quần jean rách đang là mốt và áo thun màu đen có cả cái hình đầu lâu nổi bật phía trước. Nhìn cái bộ dạng thong dong, hai tay xỏ vào túi quần, cái bộ mặt kiêu ngạo vểnh lên của Quân mà Yến Nhi thấy tức kinh khủng. Sao lúc nào hắn ta cũng mang cái bộ dáng khinh khỉnh đáng ghét đó chứ?! Đã vậy hắn đi tới đâu cũng là trung tâm sự chú ý của một đám động vật giống cái tầm thường kia. Như hiện tại cũng không ngoại lệ, mấy đứa con gái trong trung tâm cứ rần rần chạy theo chân hắn không rời, còn lôi cả máy ảnh ra chụp lấy chụp để như thể hắn là minh tinh điện ảnh vậy! Đúng là bực mình mà!

Đang than vãn nỗi bực tức của mình bỗng nhiên Nhi thấy bên cạnh Quân hình như có người đi cùng thì phải?! Nhìn kĩ hơn nữa, Nhi nhận ra đó là một cô nàng rất xinh đẹp. Một bộ váy ngắn hở hang ôm lấy dáng người thon thả, bốc lửa với ba vòng chuẩn không cần chỉnh, làn da trắng nõn như trứng gà bóc vậy! Mái tóc màu hạt dẻ dài, uốn xoăn xõa ngang sóng lưng, khuôn mặt tinh xảo với đôi môi đỏ chót, cái mũi cao cao và đôi mắt tinh tế. Woa! Mĩ nữ thời đại là đây! Đẹp quá!

” Này Nhi, mày có thấy cái chị đi cùng anh Quân không. Chị ấy đẹp nhỉ?!”

Nhi còn đang đắm chìm trong sự mô tả của mình về cô gái kia thì nghe được tiếng Lam, cô ngơ ngác quay đầu sang nhìn nhỏ:

” Ờ, cứ như tiên nữ vậy!”

” Nếu tao nhớ không nhầm thì hình như chị ấy là hoa khôi nổi tiếng nhất của trường Hồng Ánh – Lê Hà Phương học lớp 12 thì phải!” Lam nghiền ngẫm suy nghĩ rồi bật thốt.

” Lê Hà Phương?! Hoa khôi trường Hồng Ánh?!” Nhi ngạc nhiên.

” Đúng vậy! Tao nghe nói bà chị này thích anh Quân đến ba năm lận đấy, theo đuổi ảnh từ đó đến giờ mà nghe đâu là không thành công. Mày đừng nhìn bề ngoài đẹp đẽ vậy mà đánh giá, tao có quen mấy con nhỏ bên trường đó, bọn nó nói chị ta ỷ vào mình là hoa khôi được bọn con trai trong trường thích nên rất là hống hách, luôn tỏ vẻ ta đây, kênh kiệu. Nó còn nói ba của chị ta là tổng giám đốc của tập đoàn lớn nào đó bỏ ra một số tiền không nhỏ cho trường nên chị ta được các thầy cô đặc biệt ưu ái, không dám nặng nhẹ vì thế đứa nào mà làm chị ta phật ý thì cũng không được kết cục tốt, nhẹ thì bị đàn em của chị ta cho một bài học, còn nặng thì trực tiếp bị tống cổ khỏi trường. Vì thế nên có thể nói chị ta là nữ hoàng của trường Hồng Ánh!” Lam lôi cả ‘tiểu sử’ của Lê Hà Phương mà cô biết ra để nhắc nhở cái con nhỏ đang ngơ ngác ngắm gái đẹp là Yến Nhi để nó khỏi mơ mộng.

” Thật sao?!” Nhi khó tin hỏi.

” Trăm phần trăm.” Lam gật đầu cái rụp.

Vỡ mộng! Không biết vì sao nhưng Yến Nhi cô rất ghét con trai nhất là trai đẹp nhưng trái lại cô rất thích con gái đẹp. Đừng nghĩ là cô thuộc ‘thế giới thứ ba’ nhá, cô chỉ là có ấn tượng tốt đối với giống cái mà thôi. Như cô nàng đang đi cùng Quân chẳng hạn, mới nhìn qua cô rất thích, nhưng khi nghe xong sự tình về chị ta cô hoàn toàn vỡ mộng! Đẹp mà tính tình như vậy thì cũng chả ra gì, uổng công cô ngắm từ nãy tới giờ! Đúng là ‘hoa đẹp là hoa có gai’ mà!

” Không lẽ chị ta cưa đổ được anh Quân rồi?! Mày có nghĩ vậy không?” Lam nhìn thấy Hà Phương đang thân mật khoác tay Việt Quân đứng trước cửa hàng trang sức thì không nhịn được hỏi.

” Có lẽ là vậy! Cá mè một lứa mà, quen nhau thì bình thường thôi. Chẳng có gì ngạc nhiên.” Nhi bình thản đáp.

” Ừm, có khi công sức ba năm chị ta bỏ ra đã được đền đáp.”

” Xì! Mày làm quá!” Nói xong, Nhi nghĩ ngợi gì đó rồi quay sang Lam nháy mắt tinh nghịch.

” Này, mày có muốn phá bĩnh hai người đó không? Tao nghĩ ra được trò này thú vị lắm!”

” Trò gì?!” Lam hiếu kì, mặc dù có chút lo lắng nhưng ‘chơi’ một lát chắc cũng không sao đâu. Nghĩ vậy, cô nàng nhanh chóng lấy được sự hứng thú.

Nhi ngoắc ngoắc tay ý bảo Lam ghé sát vào, cô nói nói cái gì đó rồi cả hai cùng nhìn nhau cười một cách nham hiểm. Sắp có trò hay rồi đây!!

Chương Ngoại Truyện 6: Ma Kết

Sau khi kết hôn, Ma Kết và Bảo Bình đã quyết định đến Hawaii để hưởng tuần trăng mật. Bảo Bình vì sợ nắng làm đen da nên nhất quyết khăng khăng không đồng ý, còn Ma Kết vì lí do đen tối nào đó mà khăng khăng đòi đi. Cãi nhau một hồi vì không đồng nhất ý kiến, hai người đã đưa ra một quyết định táo báo, cực kì táo bạo để phán quyết chuyện này bằng một giải pháp cực kì người lớn (đừng có nghĩ bậy ^.^). Đó là… oẳn tù xì.

Kết quả là Bảo Bình thua, và Ma Kết đã cười như chưa bao giờ được cười, sướng như chưa bao giờ được sướng và điên như lần cuối cùng được điên.

“Này Bảo Bình, đôi dép của anh em để ở đâu đấy?” Ma Kết vừa dọn đồ, vừa luôn miệng hỏi Bảo Bình.

“Úi giời, cái đôi dép lào đấy giữ lại làm gì, em vứt đi lâu rồi” Bảo Bình cũng không rảnh rỗi hơn là bao.

“Thế anh đi bằng cái gì bây giờ?”

“Dép mới trong tủ đầy kia kìa, hỏi nhiều thế. Lo mà sắp đồ đi” Bảo Bình hét, Ma Kết im tịt, không dám ho he thêm câu gì nữa.

*Lúc lên máy bay.

“Hazz, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi” Bảo Bình ngồi xuống ghế, thoải mái vươn vai vươn cổ.

“Này, này, sang bên kia ngồi đi” Bảo Bình thấy Ma Kết định ngồi cạnh mình thì phẩy phẩy tay đuổi, sau đó chỉ vào ghế tít ở hàng đầu khiến Ma Kết không khỏi ỉu xìu.

“Anh đã cất công đặt máy bay riêng cho chúng ta. Sao em nỡ đối xử với anh như vậy chứ?” M Kết khóc không ra nước mắt.

“Vậy anh đi một mình đi, tôi về đây” Bảo Bình bĩu môi nhìn Ma Kết, sau đó đứng dậy định đi ra thì bị Ma Kết kéo lại.

“Đi đâu đấy, ai cho em đi. Em là vợ của anh đấy nhá” Nói rồi Ma Kết đặt Bảo Bình về chỗ cũ, còn mình thì thản nhiên ngồi bên cạnh.

“Sao anh cứ phải phí tiền đặt máy bay riêng thế hả? Đi kiểu bình thường như người khác không được sao?” Bảo Bình lại cau có mặt mày. Cái tình phung phí tiền này của Ma Kết cô rất ghét.

“Anh muốn chúng ta có không gian riêng tư thôi mà vợ” Ma Kết mè nheo nói.

“Không gian riêng tư để làm cái khỉ gì?”

“Em muốn biết để làm gì không? Lại đây anh chỉ cho” Ma Kết mặt nham hiểm nói với Bảo Bình khiến cô thấy lạnh người. Chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hắn ta nâng cầm rồi hôn ngấu nghiến rồi.

“Đồ đê tiện nhà anh, ai cho ạh hôn tôi” Bảo Bình nhanh chóng đẩy Ma Kết ra rồi hét lớn.

“Anh có quyền mà, anh là chồng của em đó. Nếu em còn phản kháng nữa là anh lại hôn em đấy” Ma Kết nhún vai, tỏ ra bình thản khiến Bảo Bình tức xì khói.

“Xin các hành khách chú ý, chuyến bay sẽ cất cành trong vài phút nữa. Đề nghị các hành khách ổn định tại chỗ ngồi hoặc các hành khách nào đang làm chuyện riêng tư xin hãy kiên nhẫn chịu đựng đến khi chuyến bay kết thúc. Xin chân thành cảm ơn…” Một lần nữa, thông báo mang tính troll hành khách cực mạnh khiến cho Ma Kết và Bảo Bình không khỏi giật mình. Trong lòng không khỏi thắc mắc không biết phi công lần trước và lần này có phải là một không.

**********************

Tiểu Kết là con gái của Ma Kết và Bảo Bình. Con bé thừa hưởng vẻ đẹp trời ban của cả ba lẫn mẹ, nhưng về trí thông minh thì… cái này cần phải bàn bạc lại.

*Khi tiểu Kết được 4 tuổi.

“Ba ơi, sau đầu ba nhiều tóc trắng vậy?” Tiểu Kết hỏi.

“Tại con hư quá không nghe lời, làm bố bực tức chứ sao?” Ma Kết giải thích. Thật ra là hôm qua mấy tên bạn điên rủ anh đi nhuộm tóc.

“À, vậy thì con biết tại sao ông nội có nhiều tóc trắng rồi” tiểu Kết à ra một tiếng thật dài, nhìn Ma Kết với ánh mắt bí hiểm. Ngay sau đó Ma Kết đã nhận ra mình bị chính con gái troll.

********************

“Ok con dê” tiểu Kết nhanh chóng nhún vai đồng ý. Dù không đồng ý hay đồng ý thì cũng bị bà mẹ già này bắt trả lời thôi. Vậy nên đồng ý cho đỡ mất sức.

“Con thử tưởng tuộng xem, nếu con đang trong thế giới khủng long thời xưa, có một con khủng long muốn ăn thịt con, con phải làm sao?” Bảo Bình hỏi.

“Ngừng tưởng tượng” tiểu Kết nhàn nhạt đáp. Mặt Bảo Bình ba chấm và…. cạn lời.

**********************

Tiểu Kết vừa đi học về đã khóc oang oang, đã thế một bên mắt còn bị tím bầm. Ma Kết sốt sắng hỏi.

“Sao vậy con gái?”

“Con bị bò đá”

“Sao lại bị bò đá?”

“Con đi vắt sữa bò”

“Vắt sữa sao mà nó đá được?”

“Con vắt sữa bò đực”.

-.-

*****************

Khi tiểu Kết được 5 tuổi.

Các bậc phụ huynh đã tổ chức một buổi du lịch ở biển để tất cả nghỉ ngơi.

“Tiểu Ngư, xuống đây chơi đi, nước mát lắm” tiểu Kết đang vui vẻ đùa thì thấy tiểu Ngư mãi không xuống nên lớn tiếng gọi.

“Thôi, sợ lắm, dưới đấy có cá mập đấy” tiểu Ngư nói.

“Hahaha, không có đâu. Mà nếu gặp cá mập thì giả bộ ngủ là được” tiểu Mã cười ha hả lên tiếng dạy tiểu Ngư.

“Mày ngu à, cái đấy là tránh gấu mà, đây là cá mập mà” tiểu Sư phản bác lại lời của tiểu Mã ngay lập tức.

“À, thế giả bộ ngoẻo, đừng giả bộ ngủ nữa” tiểu Kết thản nhiên nói. Cả bọn ba chấm lời.

*********************

Trong một lần cùng cả bọn đi du thuyền ra biển chơi.

“Ê bọn bay, cá mập kìa” tiểu Bạch hét lớn, cả lũ túm tụm lại xem.

“Mày làm như lần đầu được thấy cá mập ý nhỉ, đồ nhà quê” tiểu Xử lên tiếng trêu chọc tiểu Bạch.

“Bà chị chả thế còn nói ai” tiểu Bạch phản lại ngay lập tức. Mặc kệ chị em nhà kia cãi nhau ra sao, ở đây tiểu Kết vẫn thao thao bất tuyệt nói cho cả bọn về vốn kiến thức rộng lớn của mình.

“Người ta bảo đấy là cá mập Galapagos” tiểu Kết chỉ chỏ.

“Thật sao?” Cả bọn tò mò.

“Thật chứ. Nó không ăn thịt người đâu, chỉ khập một miếng rồi đi ngay” tiếp tục nói dù chưa xác định tính chân thực của câu nói.

*******************

Trong một lần cùng các bậc phụ huynh đi dự đám cưới của JB và Mina.

“Mẹ ơi” tiểu Kết đột nhiên giật giật tay mẹ.

“Gì vậy con gái?” Bảo Bình hỏi.

“Tạo sao cô dâu trong ngày cưới lại mặc váy trắng vậy ạ?”

“À, vì đó là ngày hạnh phúc nhất trong đời của người phụ nữ nên họ mới mặc đồ trắng đó con” Bảo Bình giải thích.

“Vậy thì bây giờ con đã biết tại sao chú rể lại mặc đồ đen rồi” tiểu Kết nhoẻn miệng cười nham hiểm.

“Con nói thử xem”.

“Vì đó là ngày đen tối nhất trong đời của người đàn ông, và cả tương lai sau này nữa”.

******************

Tiểu Kết ở chung phòng khách sạn với tiểu Giải và tiểu Mã.

“Này, lau khô người rồi hẵng lên giường nha mày” tiểu Giải nhắc tiểu Mã.

“Lau làm gì rồi đằng nào nó chả khô” tiểu Mã lười biếng nói, ngay sau đó nhảy phắt lên giường.

“Thế thì mày sống làm gì rồi đằng nào chả phải chết” tiểu Kết nói.

Tiểu Mã đen mặt.

**********************

Tiểu Kết hôm nay nhờ tiểu Xử dạy nấu ăn.

“Mày phá đồ lần này là lần thứ n rồi đấy con kia” tiểu Ngưu từ ngoài phòng khách nói vọng ra.

“Kệ tao, lo chơi với mấy đứa kia đi thằng hâm” tiểu Kết nghiến răng nói.

“Này, tiểu Kết, tao có một câu muốn nói với mày, và cũng là nói thay hộ bọn kia luôn” tiểu Thiên từ đâu xuất hiện, đứng khoanh tay dựa lưng vào tường.

“Ờ, nói đê. Ở đây mà tạo dáng, tao phi cho cái chảo vào mặt giờ” tiểu Kết cau mày khó chịu vì độ làm màu của thằng điên này.

“Mày không nên nấu ăn hay lái xe, hãy vì hòa bình thế giới đi tiểu Kết ạ” Ngay sau khi nói xong, tiểu Thiên biến mất tăm, vì anh biết nếu còn ở lại khéo khi xác anh sẽ không còn mất.

********************

Trong khi cả nhà đang ăn tối ngon lành.

“Này tiểu Kết” Bảo Bình đột nhiên lên tiếng.

“Dạ” tiểu Kết ngước mặt lên.

“Cái nhẫn mà mẹ tặng con hôm sinh nhật lần trước đâu rồi” Bảo Bình thắc mắc hỏi. Con bé thích cái nhẫn đó lắm mà, sao bây giờ không thấy đeo.

“Mẹ” tiểu Kết hùng hồn nói.

“Con chắc chắn nó chỉ đâu đó trên Trái Đất này thôi”

**** Hết chương ngoại truyện 6 *********

Một vài lời của con Au dở hơi:

Sắp tới ta sẽ viết tiếp truyện 12 chòm sao: Yêu? Nó có mang đem đến hạnh phúc không? và Ngày định mệnh. Ta cũng dự định sẽ cho ra bộ truyện 12 chòm sao mới vào một ngày không xa. Cơ mà vẫn chưa biết nên cho ra truyện nào trước vì khá phân vân (mấy truyện này ta đã viết sắp xong rồi).

1. 12 chòm sao: Thanh xuân vật vã. Bộ truyện này chủ yếu nói về vấn đề học đường như vấn nạn trường học hiện nay, tâm lý học sinh cũng như tình yêu tuổi học trò.

Thực ra ta thấy hầu hết các truyện đều là về học đường nên có hơi băn khoăn có nên viết không, nhưng cuối cùng ta vẫn viết vì truyện này của ta dẽ không chú trọng quá nhiều về vấn đề tình yêu (chỉ khoảng 20%) mà chủ yếu nói về vấn nạ học đường hiện nay không chỉ ở Việt Nam mà còn ở các nước khác

2. 12 chòm sao: Secret. Bộ truyện này chủ yếu nói về tâm lý của con người hiện nay khi sống trong xã hội phân biệt chủng tộc và phân biệt giai cấp sâu sắc hiện nay. Truyện cũng khá chua trọng về vấn đề tình yêu (khoảng 50%).

3. 12 chòm sao: Two Faces. Nhìn cái tiêu đề thôi cũng đã nghĩ sơ qua về nội dung truyện rồi phải không. Truyện này srx cân bằng cả về xã hội, tình yêu và tâm lý con người. Cái gì thì cũng có hai mặt của nó phải không?

**********************

Ta chỉ tóm tắt truyện như vậy thôi, còn việc đăng truyện nào thì ta sẽ từ từ suy nghĩ, hoặc mọi người đọc qua tóm tắt truyện, thấy cái nào hay thì vote cho ta.

Nói là một ngày không xa nhưng thực ra là rất xa. Ta dự định ngày 13 – 6 – 2018 mới đăng truyện mới vì đó là ngày kỉ niệm ra mắt trai nhà ta (BTS đó mà) nên ta muốn lấy ngày đó làm ngày ra mắt đứa con tinh thần thứ 4 của ta.

Cảm ơn mọi người rất nhiều. Yêu mọi người nhiều

Bạn đang đọc nội dung bài viết Truyện Chiến Thần Bất Bại Chương 6 trên website Duhoceden.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!